NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 119

– Barry ạ, tôi thấy hình như ngựa của anh trông không khỏe mạnh như

hồi đầu anh mới mua. Nó có sao không?

– Đúng, tôi cũng tin thế. - Chủ tôi nói - Nó không được năng nổ như

trước. Giám mã của tôi nói rằng vào mùa thu, ngựa thường đờ đẫn và yếu,
nên tôi nghĩ là vì thế.

– Mùa thu ư! Láo toét - Ông chủ trại nói - Đây mới là tháng tám, công

việc chỗ anh nhẹ nhàng và ăn uống đầy đủ, lẽ ra nó không sút như thế này
ngay cả trong mùa thu. Anh cho nó ăn uống ra sao?

Chủ tôi thuật lại cho ông ta nghe. Ông ta chậm rãi lắc đầu và bắt đầu sờ

nắn người tôi.

– Tôi không thể nói ai ăn mất ngũ cốc của anh, anh bạn thân mến ạ,

nhưng tôi sẽ rất nhầm lẫn nếu ngựa của anh được ăn. Anh phi rất nhanh phải
không?

– Không, rất nhẹ nhàng.
– Anh đặt bàn tay lên đây mà xem. - Ông ta vừa nói vừa lướt bàn tay trên

cổ và vai tôi - Nó ấm và ẩm ướt như một con ngựa chỉ ăn cỏ. Tôi khuyên
anh để mắt đến chuồng ngựa hơn một chút. Tôi ghét phải ngờ vực, nhưng ơn
Chúa, tôi chẳng có lí do gì để nghi ngờ. Tôi có thể tin cậy người của tôi dù
tôi có mặt hoặc vắng mặt, nhưng có những tên vô lại độc ác, ăn cắp cả thức
ăn của những con vật không nói được. Anh phải để ý đến việc này. - Rồi ông
quay sang, bảo người hầu của ông đến dắt tôi - Cho con ngựa này ăn thật no
yến mạch, không hạn chế.

Những con vật không nói được! Chúng tôi đúng là như thế! Nếu có thể

nói được, tôi đã kể với ông chủ biết yến mạch của tôi đi đâu. Sáng nào cũng
thế, khoảng sáu giờ, viên giám mã đi với một cậu bé xách cái giỏ đậy kín.
Cậu bé thường đi cùng bố vào căn phòng để ngũ cốc, và qua cánh cửa khép
hờ, tôi nhìn thấy họ trút đầy yến mạch từ thùng vào một cái túi nhỏ, sau đó
cậu bé xách đi.

Sau chuyến đi chơi ấy năm hoặc sáu buổi sáng, lúc cậu bé vừa đi ra thì

cửa chuồng bật mở toang và một cảnh sát đi vào, nắm chặt cánh tay cậu bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.