NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 122

– Vâng thưa ông, - anh ta vừa nói vừa sờ tay lên mũ - cháu sẽ làm để ông

vui lòng, nhưng dội nước vào chuồng khá là nguy hiểm đấy ạ, lũ ngựa rất dễ
bị cảm lạnh, thưa ông. Cháu không muốn làm nó bị thương tổn, nhưng cháu
sẽ làm thế ạ, thưa ông.

– Được, ta không muốn nó bị nhiễm lạnh, nhưng ta không thích cái mùi

chuồng này. Cậu thấy cống rãnh có ổn không?

– Dạ thưa ông, ông nói cháu mới dám nói, thỉnh thoảng cống rãnh cũng

bốc mùi ạ. Có lẽ có sự trục trặc ạ.

– Vậy tìm thợ nề xem sao, - chủ tôi nói.
– Vâng thưa ông, cháu sẽ tìm ạ.

Thợ nề đến, lật nhiều viên gạch lên nhưng chẳng tìm ra chỗ nào sai hỏng,

vì thế ông ta đổ xuống ít vôi bột và nhận của ông chủ năm silling, nhưng
mùi trong chuồng tôi vẫn nồng nặc như trước. Thế vẫn chưa hết. Tôi phải
đứng trên lớp rơm ướt lấp xấp, chân tôi trở nên yếu và dễ gãy, làm chủ tôi
phải bảo:

– Ta không biết con ngựa này bị sao, chân nó đi rất lóng ngóng. Có lúc ta

sợ nó ngã mất.

– Đúng ạ, thưa ông! - Alfred nói - Chính cháu cũng thấy thế, lúc cháu

luyện cho nó ạ.

Thực ra, anh ta chưa bao giờ luyện cho tôi, và lúc ông chủ bận việc, tôi

thường đứng nhiều ngày liền không được duỗi chân tí nào, dù vẫn được ăn
nhiều như khi làm việc vất vả. Kiểu này thường làm rối loạn sức khỏe của
tôi, đôi khi làm tôi nặng nề và uể oải, nhất là hay làm tôi khó ngủ và phát
sốt.

Alfred chẳng bao giờ cho tôi ăn một bữa rau cỏ hoặc cháo cám làm người

tôi mát đi, vì anh ta dốt nát cũng ngang như hợm hĩnh. Thay cho việc luyện
tập hoặc đổi món ăn, tôi phải uống thuốc viên và thuốc nước dành cho ngựa.
Ngoài cái việc phiền toái phải nuốt các thứ ấy xuống họng, chúng thường
làm tôi cảm thấy buồn nôn và khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.