NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 182

– Em không biết à? Đấy là tên nơi ở của bà Fowler, bà chủ cũ của mẹ, em

nhớ chưa? Cái bà gặp bố hồi hè năm ngoái, rồi gửi cho mỗi đứa mình năm
silling ấy.

– Chao ôi! Bà Fowler, em biết hết về bà ấy thì có. Em không hiểu bà ấy

viết gì cho mẹ.

– Tuần trước mẹ gửi thư cho bà ấy. - Harry nói - Em có biết bà ấy đã bảo

khi nào bố bỏ nghề đánh xe khách thì báo cho bà ấy. Anh không biết bà ấy
viết gì, chạy ngay vào xem, Dolly.

Harry cọ sạch Hotspur và luôn miệng “Hui! Hui!” như một người coi

chuồng già.

Ít phút sau, Dolly đến, cô bé nhảy nhót vào chuồng.

– Anh Harry ơi! Có gì tuyệt hơn thế không? Bà Fowler bảo tất cả nhà ta

đến sống gần bà ấy. Ở đấy có một cái nhà tranh bỏ trống rất hợp với chúng
ta, có vườn, có chuồng gà, nhiều cây táo và đủ mọi thứ! Đến mùa xuân, xà
ích của bà sẽ đi xa, và bà ấy muốn bố thế chân ấy. Quanh đấy có nhiều gia
đình giàu có, anh có thể kiếm việc làm trong vườn hoặc chuồng ngựa, hoặc
làm thị đồng, có cả một trường học tốt cho em nữa. Mẹ hết cười lại khóc,
còn bố trông sao mà vui đến thế!

– Thật là chuyện vui hiếm thấy, - Harry nói - có thể nói là cầu được ước

thấy. Rất hợp với bố mẹ, nhưng anh không muốn thành một thị đồng quần
áo chật cứng, đầy những dải, những khuy. Anh sẽ làm giám mã hoặc làm
vườn.

Mọi chuyện thu xếp chóng vánh, và ngay khi ông Jerry đủ khỏe, họ

chuyển đến vùng quê, thế là xe và ngựa sẽ bị bán ngay khi có thể.

Tin này thật nặng nề cho tôi, vì lúc này tôi không còn trẻ, và không còn

mong đợi bất cứ sự cải thiện nào cho thân phận của mình. Từ khi rời khỏi
Birtwick, chưa bao giờ tôi thấy hạnh phúc như thời gian ở với gia đình ông
chủ Jerry yêu quý của tôi. Nhưng ba năm kéo xe, dù trong điều kiện tốt nhất
cũng làm hao mòn sức khỏe, và tôi cảm thấy tôi không còn là con ngựa
trước đây nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.