NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 198

– Ông luôn là cố vấn sành sỏi cho chúng tôi về chuyện ngựa, - tiểu thư

nghiêm trang nói - nên tôi rất coi trọng lời khuyến cáo của ông, và nếu chị
Lavinia tôi không phản đối, chúng tôi xin nhận lời ông khuyên và sẽ cưỡi
thử.

Họ thỏa thuận ngày hôm sau sẽ đưa tôi đến.

Đến sáng, một thanh niên trông bảnh bao đến đón tôi. Lúc đầu anh ta có

vẻ hài lòng, nhưng khi nhìn thấy đầu gối của tôi, anh ta nói giọng thất vọng:

– Tôi nghĩ là ông không nên tiến cử một con ngựa có tật như thế này cho

các tiểu thư tôi.

– Đẹp thì nó vẫn đẹp. - Chủ tôi nói - Các vị chỉ mang nó về thử, và tôi

chắc anh sẽ có ý kiến công bằng, anh bạn trẻ ạ. Nếu nó không an toàn như
các con ngựa anh đã từng cưỡi, lại đem nó trả tôi.

Tôi được đưa về nhà, nhốt vào một cái chuồng thoải mái, được ăn uống

và ở một mình. Ngày hôm sau, lúc viên giám mã đến rửa mặt cho tôi, anh ta
nói:

– Ngôi sao này giống con Black Beauty quá, nó cũng cao tầm này. Ta

không biết bây giờ nó ở đâu.

Xuôi xuống chút nữa, anh ta chạm đến chỗ cổ tôi bị phỏng, còn lại một

nốt nhỏ trên da. Anh ta hầu như giật mình và ngắm nghía tôi thật kĩ lưỡng,
lẩm bẩm một mình:

– Ngôi sao trắng trên trán, một chân trước trắng, u nhỏ ở chỗ này, - rồi

anh ta nhìn vào giữa lưng tôi - mình còn nhớ có một nhúm lông trắng ở chỗ
này mà John thường gọi là “đồng ba xu của Beauty”. Chắc phải là Black
Beauty! Beauty, này Beauty! Mi có nhận ra ta không, thằng bé Joe Green
suýt giết chết mi vì sự ngu dốt đây!

Rồi anh ta cứ vỗ về tôi, vỗ mãi như thể quá ư mừng vui.
Tôi không thể nói nhớ anh ta, vì hiện giờ anh ta đã thành một thanh niên

kẻng trai, có hàng ria mép đen và vỡ giọng, nhưng tôi tin chắc anh ta biết tôi
và anh ta chính là Joe Green năm nào, vì thế tôi cũng vui không kém. Tôi gí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.