NGỤC QUỶ - Trang 150

Chỉ vừa mới đây thôi, Thiệu luôn âm khí dày đặc vẫn làm cho

Thủy Căn sợ hãi và căm ghét vô cùng, thế mà giờ đây, nhìn lão quỷ

ngàn năm cuộn tròn lại như một đứa trẻ, còn ôm lấy hài cốt ái nhân

mãi không buông, lại làm cậu cảm thấy không đành lòng.

Thiệu ôm bộ hài cốt lẳng lặng mà gắng gượng nằm đó, lúc

này linh lực của hắn đã không còn, lại mất hết hy vọng, nếu hầm mộ

sụp đổ, hắn thực sự sẽ hồn phi phách tán, không bao giờ còn tụ lại

được nữa.

Bỗng nhiên, có ai đó kéo cả người hắn lên, Thiệu mở mắt

nhìn, hóa ra kẻ giả mạo kia lại quay trở lại, chật vật đem hắn cõng

trên lưng.

“Ta không phải là muốn cứu ngươi đâu! Dù thế nào thì đây

cũng là cơ thể bạn học Đới Bằng của ta, ngươi đã sắp tiêu thì hắn

được cứu rồi, tuy rằng hắn cũng chả phải cái gì tốt đẹp cả, nhưng ta

cũng không thể chỉ lo cho bản thân mình thoát được, nếu làm thế

thì không phải là giống hệt lũ cầm thú các ngươi sao!”

Cứ như vậy, Thủy Căn cõng trên lưng một tên lệ quỷ ngàn

năm có thể giết mình bất cứ lúc nào, vừa lải nhải vừa khẩn trương

tiến vào mật đạo tối thui.

Đi chưa được mấy bước, phía sau đã nổi lên một tràng ầm

ầm vang dội, cổ mộ kia nơi chôn giấu một đoạn cung đình bí sử yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.