NGỤC QUỶ - Trang 255

Nhưng có một người dừng lại, nhìn chằm chằm cái ống bễ,

rồi chậm rãi bước về phía đó…

Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt đờ dẫn của hắn, một cái nốt

ruồi đen thui như con ruồi nằm chính giữa một đống râu rối bời.

“Này, ngươi đi đâu đấy?” Bên cạnh có người thử kéo hắn lại.

Nhưng hắn như bị ma nhập, hất mạnh cánh tay đang túm

mình ra, hơi hoảng sợ mà chạy vào trong xưởng rèn.

“Chuyện gì thế này? Thi thể rõ ràng đã bị thiêu rồi mà? Sao

còn có thể ở đây? Lão bất tử gì đó, đã chết rồi còn muốn liên luỵ

đến ta?”

Người đàn ông có nốt ruồi đứng trước lò lửa, một tay giơ cao,

tay kia hình như cầm một cái bình, làm động tác vẩy nước ra xung

quanh.

“Vẩy nhiều dầu vào, có tin ta thiêu chết ngươi không lão già

kia!” Nói xong liền từ trong lò rèn lấy ra một khúc củi đang cháy

hừng hực chọc thẳng vào ống bễ đang quạt.

Ống bễ đang kêu ù ù kia đột nhiên bị đốt thủng một lỗ lớn,

giống như khinh khí cầu bị chọc thủng lập tức phụt ra một luồng khí

nóng, phun thẳng trên mặt người đàn ông có nốt ruồi, thổi tung mái

tóc của hắn. Nhắm mắt lại, hắn cuống quít lùi về phía sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.