NGỤC QUỶ - Trang 572

tiếp xúc với những tài liệu lịch sử có liên quan, hơn nữa cha ta là

giáo sư khảo cổ, lại càng tạo điều kiện…”

Thuỷ Căn không khỏi cắt lời y: “Không phải chớ, ta cứ thắc

mắc, lúc đó nguyên thần của ngươi chưa tụ lại cơ mà, cho dù có đầu

thai cũng phải thành một tên ngớ ngẩn chứ nhỉ?”

“Năm mười ba tuổi, ta đã học xong cấp hai, cũng thi đỗ

trường điểm cấp ba rồi, song từ nhỏ ta đã không thể tự lo cho cuộc

sống của mình, đến quần áo cũng không biết mặc, ngoài tri thức

trong sách ra, những cái khác ta đều là dốt đặc cán mai, có lẽ là do

nguyên thần chưa tụ lại nhỉ? Mãi đến khi các ngươi xông vào cổ mộ,

ta mới từ từ ‘tỉnh’ lại.” Vạn Nhân mỉm cười và nói.

Thuỷ Căn nghe mà líu hết cả lưỡi, uầy uầy, lúc còn ngớ

ngẩn, người ta đã là thần đồng. Vậy thử nói xem, bây giờ trí lực bình

thường rồi thì còn thành cái gì nữa đây? Đúng là thiên tài thối tha

tuyệt thế hiếm thấy, vạn người mới có một!

Cậu sợ sệt nhìn Vạn Nhân: “Ngươi nói tiếp đi, cứ nói đi.”

Tiến sĩ Vạn không nhanh không chậm tiếp lời: “Dần dần, ta

phát hiện ra rằng thực ra trong lịch sử Trung Hoa, có một tộc người

rất kỳ lạ. Họ đến từ vùng núi cao bí ẩn; ngoại hình tóc vàng mắt

xanh, khác xa các dân tộc vùng Trung Nguyên. Họ là dân tộc thiểu

số đã tiếp nối dân tộc Hung Nô xưng bá ở thảo nguyên Mông Cổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.