NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 17

Chị Makiko đã tắm xong, quay trở lại phòng và nói: “Mát thật

đấy!”, rồi ngồi xuống uống liền một hơi chén trà đã để sẵn. Tôi
có báo lại:

“Midoriko đã đi ra ngoài rồi, nó nói sẽ về ngay và cũng có cầm

theo di dộng đấy”.

“Con bé nói với dì à?” - Chị Makiko hỏi.

“À không, con bé cũng viết cho em xem”.

“Vậy à? Con bé này kiểu gì không biết?”- Chị vừa nói vừa thở dài.

“Chị chẳng thể hiểu nổi!” - Chị nói tiếp khi vẻ mặt vẫn khá buồn,
nhưng vừa mới đó chị đã lại cười cười hỏi tôi tiếp: “Chị treo mấy cái
áo này lên được chứ?”, rồi đứng dậy vừa cố nhồi cho bằng được
mấy cái cổ áo vào mắc áo đang treo sẵn vừa nói: “Mà cái hồi vẫn
còn có em ấy chẳng sao cả, đều tốt đẹp cả, từ lúc em đi cũng chẳng
xảy ra chuyện như thế này, vậy mà...”. Tôi cũng vừa đáp lại: “Nhưng
chị cũng đã rất cố gắng, nhất là trong giai đoạn này của Midoriko
đấy chứ?” vừa lấy móng của ngón tay cái ấn vào phần da của
ngón tay trỏ bên trái, rồi nhìn vào chiếc cốc đã cạn sạch nước hỏi
xem chị có uống nữa hay không thì chị có nói là thôi, không khát
nữa. Sau khi im lặng một lát, bất ngờ người chị lại như nhảy chồm
lên nói với vẻ rất tươi tỉnh: “Nè! Chị muốn hỏi em chuyện này! Chị
muốn được nghe ý kiến của em!”. Tôi đang nghĩ không biết là
chuyện gì thì chị Midoriko đã lấy trong túi xắc một tập pamfơlê

(13)

với số lượng nhiều gấp 10 lần sổ pamfơlê mà chị đã định đưa cho
tôi xem lúc ở trên tàu, trải rộng trên tấm thảm.

Nếu mình cũng bị hành kinh thì từ đó trở đi cứ hàng tháng, đến

khi hết bị phải mấy chục năm liền máu cứ chảy ra từ háng. Mình
có cảm giác thật đáng sợ. Bản thân mình không thể tự ngăn nó lại
được. Với cả ở nhà không có một cái băng vệ sinh nào. Thật u ám.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.