NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 15

Chị Makiko khẽ nói: “Căn phòng được đấy!”. Tôi vừa trả lời: “Có

lẽ vậy!” vừa mở cửa tủ lạnh và rót nước trà lúa mạch vào chén thủy
tinh, trà pha sẵn nên màu hơi sẫm đen. Chị Makiko đặt chiếc túi đặt
xuống, lấy tay vuốt phần tóc mái dính trên trán, nói: “Nhìn này,
mồ hôi ra khiếp thật, thà đi tắm còn mát nhanh hơn là ngồi
điều hòa! Sợ quá!” rồi vừa lấy tay phe phẩy quạt vừa đi về hướng
cửa sổ, bất ngờ chị quay về phía tôi thốt lên ngạc nhiên: “Ơ?
Không có ban công à? Cái nhà này không có ban công sao?”. Tôi trả
lời: “Vâng! Tiếc là nhà này không xây thêm ban công, máy giặt ở
trên nóc nhà, phơi khô quần áo cũng ở trên đó luôn.” - “Thế á?” -
Mắt chị Makiko mở to ngạc nhiên, rồi sau khi nhìn lướt qua quang
cảnh phía bên ngoài cửa sổ, chị lại vừa nói: “Chị đi lau rửa chân tay
đây!” vừa hướng về phía phòng vệ sinh. “Nước ở đây chảy to thật
đấy! Vòi sen cũng chảy như thế chứ?” - Chị hỏi rất to nên tôi phải
đáp lại ngay: “Chị cứ dùng đi!”. Lại nói tới Midoriko, con bé ngồi lì ở
góc phòng sau nhiều lần thay đổi vị trí, rồi mới đặt chiếc balô
xuống, lấy trong đó ra một chiếc khăn mặt, cẩn thận thấm mồ
hôi ở cằm. Chiếc áo phông bó chặt vào cơ thể bé xíu của con bé có
màu trơn, màu áo ở hai bên nách và ngay giữa chỗ ngực đang hơi nhú
lên có màu sẫm hơn do mồ hôi thấm vào. “Đợi dì đi bật điều hòa
đã nhé!”. Tôi nói xong, con bé gật đầu rồi đứng lên tới gần cửa sổ,
vừa chạm nhẹ vào tấm rèm vừa nhìn ra phía ngoài, mở cuốn sổ nhỏ
đang cầm sẵn trên tay. Con bé cho tôi xem dòng chữ nó đã viết:

“Căn phòng rất tuyệt!”.

“Cảm ơn con! Đây là lần đầu tiên có người vào trong căn phòng

này đấy” - Tôi cười đáp lại. “Nó chẳng có gì đặc sắc cả, thế mà dì
vẫn thấy thích. Nhưng chắc dì cũng vẫn phải chuyển đi thôi.”

“Ở gần chứ ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.