NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 40

đi ăn đã, nên mình định nói mẹ hãy thực hiện trách nhiệm của bản
thân khi đã sinh ra mình. Nhưng rồi sau đó mình đã nhận ra, việc
mẹ sinh ra cũng đâu phải là trách nhiệm của mẹ. Vậy nên, mình luôn
tâm niệm tuyệt đối không bao giờ đẻ con khi trở thành người lớn.
Không biết bao lần mình định sẽ xin lỗi nhưng lại đến giờ mẹ đi
làm mất rồi.

Về đến nhà, tôi thấy Midoriko đang dựa vào tường xem vô

tuyến. Sau đó, chúng tôi quyết định ăn bữa tối ở một nhà hàng
Trung Hoa ngay gần nhà. Tôi gọi mấy món mực, chị Makiko chỉ
một loại mỳ ăn với các loại rau cải, còn Midoriko chỉ vào món bánh
bao của Tàu, ngoài ra còn gọi thêm há cảo và cả món ăn giống như
miến nữa. Tất cả cứ ngồi lặng lẽ ăn. Cả chị Makiko và Midoriko
cũng đều im bặt.

Chiếc bát gốm đựng súp được đem ra cùng với món bánh bao có

chỗ bị mẻ, tôi đã nghĩ như thế sẽ rất nguy hiểm nhưng Midoriko
chẳng hề hay biết và cái lưỡi của con bé bị mắc một chút vào bát,
tôi tưởng tượng phần lưỡi bị rách to đúng bằng một dấu chấm.
Trong chiếc lưỡi của Midoriko mà hôm nay vẫn chưa hề nói ra một
câu nào ấy chứa đầy máu đỏ tươi và một lớp màng nhầy mỏng
kết đọng lại. Từ cái lỗ khá nhỏ cỡ như đầu kim châm, một giọt, hai
giọt máu chảy vào bát súp, ấy vậy mà Midoriko không hề nhận ra.
Đám máu hình tròn ở dưới đáy không hề bị hòa tan, cứ thế chìm
xuống dưới, đúng là con bé không hề để ý thấy, cứ thế húp cạn
hết toàn bộ chỗ súp có trong bát. Những vết đỏ xung quanh vết
nứt trên mặt lưỡi mỏng đó trong phút chốc đã biến mất dần,
mất dần, mất dần, đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng gì đó ầm
ầm khá to phát ra, rồi tôi cũng nghe thấy cả tiếng nhạc yếu ớt
của hộp nhạc như chồng chéo lên nhau. Đó là do nhân viên của quán
ăn Trung Hoa bất ngờ bật ti vi lên, chiếc ti vi được đặt trên cái kệ
làm bằng gỗ có vẻ không chắc chắn lắm đã phai màu giống như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.