NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 41

chiếc bàn thờ, còn cái phần chống đỡ cái kệ đó hay gọi là cái gậy
cũng được thì vừa đen vừa nhỏ như có mùi khét bởi dầu ăn. Khi tôi
nhìn vẻ chông chênh đó tôi thấy lo lắng về sự an toàn của nó, tôi
còn lo không biết nó có rơi trong lúc tất cả đang ăn hay không, có
hỏi ai đi nữa thì cũng chẳng còn cách nào khác. “Midoriko này, chiếc
vô tuyến kia sẽ rơi hay không rơi nhỉ?”. Tôi buột miệng hỏi. Con bé
liếc sang nhìn rồi viết vào cuốn sổ tay lấy ra từ trong áo
koshimaki

(22)

dòng chữ: Cháu không biết. Rồi lại viết tiếp:

Nhưng dù có rơi, bên dưới chẳng có gì nên cũng chẳng sao.

Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng cả ba nhai thức ăn, tiếng uống

nước, tiếng lạch cạnh bát, đĩa, hai người ngước lên nhìn màn hình vô
tuyến, còn mỗi tôi là đang cố thoát ra khỏi việc đang băn khoăn về
sự an toàn của chiếc kệ ti vi nên tôi lại bắt chuyện hỏi tiếp
Midoriko:

“Những lúc mẹ Makiko đi làm, con thường làm những gì?”

“Cháu làm bài tập, xem vô tuyến rồi ngủ đến sáng” - Midoriko

viết.

“Nhưng mẹ Makiko ra khỏi nhà lúc 8 giờ tối và về lúc 1 giờ nên

năm tiếng trôi qua khá là nhanh nhỉ?” - Tôi nói tiếp nhưng con bé
chỉ gật đầu rồi lại tiếp tục nhai.

Trong lúc tôi và Midoriko trao đổi với nhau, chị Makiko im lặng từ

đầu tới giờ, có vẻ như đang tập trung xem vô tuyến bất ngờ thêm
vào một câu nghe giọng điệu có vẻ rất hào hứng.

“Chị ấy à, về tới nhà bao giờ cũng phải làm ngay một việc đó là

nhìn mặt con bé này lúc đang ngủ đó”.

Midoriko đầy vẻ hoài nghi với câu nói ấy rồi thoáng nhìn mặt

chị Makiko nhưng chẳng nói gì, lấy hai ngón tay cái vừa day vừa ấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.