NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 7

những lời bày tỏ quyết tâm như: “Chị sẽ đi làm em ạ!”. Mỗi chuyện
đó thôi mà cứ nhắc tái nhắc hồi. Mãi sau hãn hữu lắm mới có
một câu chen ngang trong chuỗi những câu nói chỉ toàn về phẫu
thuật ngực. “Đã từ khá lâu rồi chị và Midoriko không nói chuyện”.
Điều đó thì tôi cũng đã từng nghe. Bản thân tôi cũng từng có điều
phải phiền muộn nên tôi đã nghĩ kiểu gì thì kiểu chuyện đó sẽ là
quan trọng hơn cả trong những chuyện liên quan giữa chúng tôi.
Trong điện thoại, chị Makiko đã quá cố gắng dồn dập thông báo
về việc nâng ngực nên tôi vẫn không thể ngắt đoạn câu chuyện liến
thoắng của chị để chen ngang, tìm hiểu thêm sự thể chuyện về
Midoriko là như thế nào vì thế tôi đành quay sang ậm ừ với chuyện
nâng ngực cứ kéo dài kéo dài mãi và cảm giác thật vô vị. Vậy mà như
chọc phải cái gì, vừa nhắc tới chuyện liên quan tới Midoriko, chị
Makiko đang hào hứng sôi nổi nói chuyện, bỗng dưng giọng điệu thay
đổi hẳn, cứ như là đùa là cợt vậy. “Mà thôi, chuyện của Midori

(5)

ấy

cũng xong rồi!” - Chị nói. “Đúng rồi! Dạo này, hai mẹ con chị trao
đổi với nhau bằng việc viết giấy, nghĩa là chỉ có viết bằng bút”-
Chị nói tiếp bằng giọng rõ là lạ lùng.

“ Viết bằng bút? Nghĩa là thế nào?”

“Không, chị vẫn nói chứ, vẫn nói, còn Midori thì viết bằng bút,

bút ấy. Nó không nói, suốt nửa năm nay đã như thế rồi”, chị
Makiko trả lời.

“Nửa năm cũng lâu phết đấy chứ?”

“Ừ cũng khá lâu, nhỉ”.

“Cũng khá lâu!”

“Ban đầu chị cũng đã thử hỏi rất nhiều nhưng cũng vẫn chỉ

thế. Chị có hỏi bao nhiêu chăng nữa nó cũng không nói, không đáp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.