NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 48

Phán không thể không chú ý đến thằng bé. Một phần trí nhớ đã bị

dựng dậy. Phán chằm chằm nhìn nó từ chân lên đầu, rồi dừng ở cổ tay, nghĩ
đến đứa con trai ngày càng dặt dẹo, chắc nó sẽ không ở với Phán lâu. Nếu
có một thằng con to lớn, khỏe mạnh thế này thay thế thì cũng đỡ.

- Năm nay bao nhiêu tuổi?

- Cháu hai mươi.

- Lên Nà Thác có thích không?

- Thích ạ! Rừng trên ấy đẹp, tha hồ sống bác nhỉ!

- Này, lên đó ở hẳn nhé!

Thằng bé ngơ ra một lúc mới hiểu ý của Phán. Nếu nó đồng ý, các cô

trong trung tâm sẽ cho nó theo Phán đi làm con nuôi, giờ nó lớn rồi, được
quyền quyết định cuộc sống của mình rồi.

Nó tên là Chiêm, giờ là con nuôi Phán. Ngày mở lễ nhận con nuôi và

làm cấp sắc cho nó để thực sự là một người đàn ông của bản, Phán mời tất
cả mọi người đến chứng kiến. Ai cũng mừng cho nhà Phán được một thằng
lớn thế này chịu về ở. Được luôn một đứa con trai, một lao động tốt, rồi chả
mấy mà có dâu, có cháu.

- Chiêm này, con thấy cái Sẳm nhà Quyền thế nào?

- Nó cũng xinh.

- Ý bố là con thấy nó có nên dâu nhà này được không?

- Bố, người ta như thế, ai lại chịu một đứa mồ côi như con.

- Con không phải là đứa mồ côi. Con còn bố mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.