NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 65

Thản đã vùng bỏ chạy. Ương chết lặng. Cả hai đều không thể tưởng

tượng được chuyện đang xảy ra.

Chính vì chết lặng Ương mới biết số kiếp mình được bắt đầu từ đâu.

Mẹ chẳng để cho Ương bình tâm trước chuyện vừa nói. Mẹ nghĩ rằng đã
nói ra rồi thì phải nói cho hết. Nếu Ương và Thản không hiểu ngọn ngành
câu chuyện thì sẽ phản đối, còn nếu hiểu được thì đành chấp nhận thôi.
“Ương à, từ xưa đến nay con vẫn biết con là con nuôi của nhà này. Bà và
bố mẹ vẫn đối xử tốt như đối với Thản. Nhưng con không hiểu được tại sao
con lại trở thành con nuôi phải không?

Hôm nay mẹ sẽ nói để con hiểu. Ngày còn chưa biết đi thì con là con

của một nhà người Dao mãi trên vùng Tò Sán. Một ngày, lũ quét đã cướp đi
cả bản, không hiểu sao chỉ còn lại mình con. Bố mẹ đã lên tận đó xin con
về nuôi. Nhà họ Vi này, từ ngày khởi họ đến nay đã năm đời độc đinh. Để
giải lời độc đinh, phải nhận con nuôi, khi đứa con nuôi lớn lên thì phải ở lại
chính ngôi nhà này để duy trì nòi giống, vì đã được ăn cơm, uống nước và
ngấm hồn vía nhà họ Vi rồi thì không thể đi đâu được nữa. Ngày con về
nhà đã được cúng nhập hồn rồi. Từ bà cố nội năm đời đến mẹ đã như vậy
rồi và con là người sẽ nối dài dòng họ Vi đến đời thứ sáu.”

Ương không hiểu hết những điều mẹ nói. Mẹ đã vẽ ra cho Ương biết

nếu không như vậy thì sẽ thế nào. “Nếu con không chấp nhận sẽ bị đưa đi
gặp tổ tiên ngay, vì ông mo đã chuẩn bị sẵn việc ấy từ ngày con về đây rồi.”

- Không! Không bao giờ! Con sẽ ra đi, sẽ trả lại tất cả những gì mẹ đã

cho.

- Con trả được sao? Ngày mang con từ đỉnh Tò Sán về mẹ đã cúng

thần núi năm đồng bạc để cắt vía con. Cộng với công chăm nuôi mười tám
năm nay. Còn bao nhiêu điều nữa, con trả được sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.