NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 67

- Thản à, có được thế không? Thản cứ kệ tôi nhé, cứ sống cuộc sống

của mình nhé!

- Không, nếu tôi về cũng sẽ ngủ trong nhà.

- Nhưng giờ khác rồi, tôi và Thản...

- Tôi và chị mãi mãi là chị em. Ranh giới ở trong lòng.

Nhưng giờ Thản đã đi rồi, không còn nghe Ương nói nữa. Thản không

thèm làm đến chuồng trâu, vì nghĩ rằng một mình Ương thì cần gì trâu, làm
vườn đã hết sức rồi. Xong nhà là Thản đi ngay, vì Thản sợ, mùa cưới đến
rồi. Thản còn nấn ná thì mẹ và bà sẽ đi mời cả bản đến ăn cưới. Thản đi thì
sẽ không ai làm được gì cả.

Thản nói: “Chị ở nhà, ưng ai thì cứ theo người đó, Thản không giữ

mà.”

Câu nói ấy càng làm Ương không nghĩ thêm được gì chứ chưa nói đến

theo ai. Thản đã mở lời rồi. Ít ra còn chỉ cho một con đường. Dẫu biết Thản
sẽ không mấy khi quay lại ngôi nhà này, nhưng nó vẫn là của dòng họ Vi.
Nếu Thản không về thì Ương sẽ ở đây cả đời để giữ.

Nhưng ở mãi cả đời để làm gì khi mà không có lễ vào nhà mới, rằm

này đã không có người thắp hương bàn thờ rồi.

Nhà trên, bao nhiêu năm nay Thản là người chăm lo bàn thờ, vậy mà

chè, thuốc, bánh chuối đã làm rồi mà bà và mẹ không thể đặt được lên bàn
thờ. Phải làm thế nào với việc này đây hả Thản?

Bậc cầu thang bằng gỗ nghiến chạm vào gan bàn chân buốt lên tận óc.

Ngôi nhà này, dù không muốn nhưng đã phải làm thì Thản vẫn làm rất kỹ,
không một cái gì cẩu thả được. “Tôi không ở thì chị ở, đằng nào cũng sẽ ở
cả đời, phải làm chắc chắn”. Tính Thản vậy. Sao không làm ẩu chứ, làm ẩu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.