NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 68

thì sẽ nhanh đổ để Ương đỡ phải nghĩ ngợi và giữ gìn. Nhưng tất cả đã
được làm bằng gỗ nghiến, cứng đanh và chắc chắn.

Mùa thu ngấm đến chân ruộng rồi. Một con ve nào đó bất chợt kêu

lên. Nó kêu gì chứ? Tiếc mùa hè vô tư đã qua hay vui mừng sẽ được ngủ
suốt thời gian tới. Rầm rĩ quá làm Ương khó chịu. Nhưng biết làm sao, nó
ở mãi ngọn rừng, không khều tới được.

Ương lấp vấp chạy trên con đường mới. Đường được mở để đi từ xã

này sang xã khác. Mặt đường phẳng nhưng dốc, ngoằn ngoèo và trắng quá.
Cả vách đá bên ta-luy dương sao trắng đến vậy. Khi đường chưa được mở
thì núi đen, cây xám. Núi bị xẻ thẳng, trơ ra vách đá trắng. Lần đầu tiên
Ương nhìn thấy ruột đá. Ương đứng trước vách đá, ngửa cổ lên nhìn. Ngửa
mãi chưa thấy đỉnh núi. Ương lùi xa một chút. Vách đá vẫn trắng một
khoảng phía trên. Lùi tiếp để cố nhìn thấy đỉnh núi, để xem trên cùng là gì,
khi đã bị xẻ ra thì núi thế nào. Nhưng núi cao quá, Ương lùi mãi, lùi nữa,
cổ ngửa ra hơn nữa, mắt nhướn lên, tay che trên trán. Bàn chân dịch dần,
dịch dần, hẫng một cái, Ương giật mình và kịp nhận ra mình không thể
nhìn thấy đỉnh của vách đá trắng nữa rồi.

Giờ đây ngồi một mình trong căn nhà mới, Ương càng không thể nhìn

được nữa. Lết ra mãi mép sàn phơi thóc mới thấy xa tít kia là vách đá trắng
nhờ nhờ.

Cái màu nhờ nhờ ấy là do vách đá xa quá, mà cũng là mắt Ương bị

kéo màng rồi. Có lẽ cũng giống như cái ngày bị đổi bằng năm đồng bạc thì
đời Ương đã bị kéo một màn trắng bạc che ngay trước mắt. Chỉ phải cái
Ương không biết mà thôi. Nay thì cái màn mờ mịt đã hiện hữu trong mắt
bắt Ương phải chấp nhận thật rồi.

Ương đã đứng dậy và đi lại được. Nhưng giờ thì chẳng nên đi đâu nữa.

Dẫu có đi cũng tìm gì nữa đâu. Giữa những tràn ruộng nối tiếp nhau này
chỉ cần mình Ương là đủ. Thản đã đi rồi, chắc sẽ không quay về. Ương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.