NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 99

cứu một dòng họ uy danh trên cao nguyên đá, Ly phải làm ngay việc nối
họ. Hắn đuổi hết bọn lính ra khỏi hang, bắt canh gác đến khi nào cho vào
mới được vào. Pà chẳng hiểu hắn định làm gì nhưng cũng kệ, đến giờ này
rồi thì làm gì cũng đến thế thôi.

Pà vẫn ngồi im lìm bên đống lửa với mấy bắp ngô bẻ trộm. Mấy ngày

chạy chỉ ăn ngô nướng, nước cũng chẳng có mà uống, người khô sắt lại,
chân tay bắt đầu phồng phồng lên, bước đi cũng khó chứ chưa nói đến chạy
tiếp. Lửa hắt lên mặt Pà đỏ như mặt trời, nứt toác từng khía tay khía chân,
hai má phồng lên rớm rớm máu làm Pà khó chịu. Giờ có khía một tí vào má
vào môi chắc máu chảy ra cũng đặc lại luôn. Thế mà Ly vật huỵch Pà ra,
tốc váy lên rồi xộc thẳng vào trong. Vừa giật mình vừa đau mà người thì đã
khô đét lại rồi nên Pà chả thể đáp ứng được Ly. Ly chẳng tìm được cảm
hứng để làm cái việc duy trì nòi giống thì cũng tức. Hắn đành nằm vật ra
mà uất ức.

Trong khi hắn nằm nghĩ cách chạy trốn tiếp để tránh hoạ thì Pà lại

không muốn chạy theo mà muốn được chết luôn theo đám người nhà. Vì
đường dài hun hút ngàn xa, biết đến bao giờ mới là dừng chân.

Pà không muốn đi. Áo tả tơi rách. Chân tơi tả đau mà lại theo bước

chồng trên con đường thiên di lần nữa sao?

Nhà chồng, nhà đẻ, một dòng Sùng - một dòng Ly, đều cùng từ hạt

lanh sao lại thành ra thế này? Bây giờ, trên con đường chạy trốn, trở lại
những đỉnh núi tuyết thì Pà biết thế nào đây. Con đường sâu róm, con
đường đầy gai, không có giày vải, giày lanh để bước qua thì liệu có theo
kịp nhà chồng không? Sao chỉ còn lại một mình Pà, chị cả, chị hai đều đã
về với tổ tiên rồi. Họ đã thành ma để bước qua con đường sâu róm, con
sông băng với đôi chân của ma. Ma đi không cần đường vẫn về đúng nơi tổ
tiên, còn Pà không có đôi chân ma mà vẫn phải vượt những con đường ma
thì qua sao nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.