NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 101

bản năng. Rồi tôi cũng sẽ có một bản năng nào đấy được rèn từ ngày mai
và cũng chẳng hơn đám người ở là mấy.

Cho đến bây giờ tôi tự rèn cho mình một kỹ năng - im lặng. Đến chị

cả, chị hai cũng ngạc nhiên sao tôi có thể im lặng tất cả mọi chuyện, trong
khi thân thế của tôi có thể nói lại với Ly. Nhưng tôi chẳng muốn nói, mỗi
lần nói tôi có cảm giác kiến bò mồm. Tự mình đốt đau mình mà thôi, rồi
chẳng việc gì ra việc gì lại thành “bò không uống nước vẫn cố đè đầu.”

Tiếng gió u u ú ú chạy ngoài cửa. Gió thổi qua những khe ngói âm

dương trên nóc nhà, nóc chuồng ngựa, nóc chuồng bò, nóc chuồng dê.
Những luồng gió đập vào nhau, đập vào tai tôi. Chúng không theo một
hướng nào để mà tạo nên một dòng, vì mỗi mái nhà ở một hướng nên gió
cũng luồn lung tung, muốn lật tung từng viên ngói lên và luồn xuống nhà.
Chúng dồn đuổi nhau, đập vào nhau và đập cả vào những cành đào trơ khấc
trong đêm đông bịt bùng.

Chỉ còn một lúc nữa là phải lên đường rồi. Tôi thực sự không muốn đi.

Sao chị cả, chị hai không còn mà theo chồng. Chắc các chị còn thì tôi sẽ bị
Ly cho đi gặp tổ tiên để đỡ phải vướng mắt. Trông thấy tôi như thể vẫn còn
nhìn thấy họ Sùng thì tất nhiên Ly không chịu được. Nhưng chỉ còn mỗi tôi
tồn tại trên cõi đời này thì Ly trong tình cảnh này phải chấp nhận thôi.

Một cành đào gãy đánh rắc làm con ngựa giật mình, con chó mắt đỏ

cũng giật mình sủa ầm lên. Cả bọn bị đánh thức. Thế là dậy trước dự tính.
Nhưng không ai muốn đi, nằm nữa cũng không được, mấy người lục tục ra
bếp ngồi. Tôi không muốn đụng mặt ai đành đứng dậy ra ngoài hiên. Trời
mờ sáng, mọi thứ nhờ nhờ trước mắt trông đến thảm. Cây lê năm nay nở
dày cánh quá. Gió vật bên này, vật bên kia làm nó quặt lên quặt xuống.
Những cánh lê chưa nở đã bị giật khỏi đài tung lên rồi lả tả rơi trong không
trung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.