NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 121

Dĩ nhiên chúng tôi bảo anh ta - xuyên qua cánh cửa - là chúng tôi không
làm. Nhưng anh ta quyết tâm không cho chúng tôi vào.

Chúng tôi đi sang tiệm pizza và nói chuyện xem ai có thể đã lấy cắp những
tờ hai đô-la của anh Jimmy. Ngoài bốn mươi lăm phút một ngày mà chúng
tôi ở đó thì anh ta luôn ở cửa hàng một mình. Có thể ai đó đã lẻn vào khi
anh ta đi vệ sinh. Anh ta thường đặt cái bảng “Sẽ quay lại sau năm phút” ở
cửa sổ và khóa cửa lại, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Đôi khi anh ta
chỉ chạy ra phía sau trong một phút và nếu có người vào thì họ sẽ đứng đợi.
Có lẽ người ta đã lấy hộp tiền vào lúc đó. Nhưng ai có thể lấy nó ngay phút
đầu tiên chứ? Nó chỉ là một hộp nhựa cũ kỹ hình một nhân vật hoạt hình.
Nhìn từ xa trông nó không có giá trị gì mấy.

“Mình viết thư cho anh ta đi,” Annemarie nỏi,“À không - hay mình tặng
anh ta một tấm thiệp?” Cô lấy cái muỗng vét hết thức ăn còn lại do cha cô
làm và đựng vào một cái hộp sữa chua được rửa sạch sẽ. “Đi thôi,” cô đứng
lên, “Mình sẽ trả tiền.”

Chúng tôi đến cửa hàng văn phòng phẩm Gold mua cho anh Jimmy một
tấm thiệp. Tôi muốn lấy tấm thiệp có dòng chữ Thành thật chia buồn vì anh
Jimmy mất hộp tiền, nhưng Annemarie không chịu và chọn một tấm thiệp
có in những bông hồng. Tôi cảm thấy hơi kỳ quặc vì tấm thiệp dành cho
anh Jimmy trong khi hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Annemarie bảo
tấm thiệp trông có vẻ chân thành, nhưng tôi nghĩ cô ấy thích nó vì nó gợi
nhớ đến bông hồng bí ẩn của cô.

“Cậu nghĩ sao?” Annemarie giơ tấm thiệp trước mặt Colin.

Colin nhún vai: “Cũng được.”

Annemarie không nói gì, nhưng có vẻ như cô hy vọng một câu trả lời cởi
mở hơn một chút. Cô đưa tấm thiệp cho nhân viên tính tiền: “Cô tính cái
này vào tài khoản của cha cháu nhé.”

“Được thôi, Annemarie. Bạn Julia của cháu đâu rồi? Nghỉ bệnh ở nhà à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.