NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 56

Những Thứ Bốc Mùi

Colin học chung lớp với tôi nhiều năm liền. Năm lớp ba, tôi và cậu ấy bỏ ra
một tuần để thuyết phục Alice Evans rằng vải nhung là một loại lông thú,
và cô ấy đã không mặc đồ nhung suốt khoảng thời gian còn lại của năm đó.
Nhưng ngoài chuyện ấy ra thì chúng tôi không bao giờ chơi chung với nhau
cả. Vài lần tôi gặp Colin đang chơi ván trượt trong công viên và cậu ấy luôn
luôn cho tôi trượt thử, nhưng chỉ có thế thôi.

Thế rồi bỗng nhiên cậu ấy có mặt khắp nơi. Cậu xuống cầu thang chung với
tôi và Annemarie giờ ăn trưa, hoặc kêu to: “Đợi mình với” và cùng chúng
tôi đi ra Broadway sau giờ học để đến tiệm sandwich Jimmy uống nước.

Colin chính là người nảy ra ý tưởng xin việc ở tiệm Jimmy. Ban đầu tôi
nghĩ cậu ấy chỉ đùa thôi. Colin luôn nói ra những điều kỳ quặc khiến bạn
vừa cảm thấy tự hào khi làm bạn với cậu ấy vừa ước gì bạn không phải
đứng cạnh cậu ấy. Theo cách nói của Mẹ là “Người thích thu hút sự chú ý.”

Một ngày đầu tháng Mười Một, khi chúng tôi đang trả tiền nước ngọt uống
sau giờ tan học, Colin bỗng gọi anh Jimmy: “Này anh, lúc nào anh cũng
làm việc một mình ở đây cả. Anh thử hỏi chủ tiệm xem có thể tuyển bọn em
vào làm không?”

“Anh là chủ tiệm ở đây,” anh Jimmy nói,“còn ‘bọn em’ là ai?”

Lúc đó chỉ có tôi, Annemarie và Colin. Colin nói: “Bọn em đây, bọn em có
thể làm việc sau giờ học.”

Anh Jimmy nhón một miếng dưa chua - mà tôi không biết tên là gì - trên
khay đồ ăn, thảy vào miệng: “Giờ đó trễ rồi, anh không cần thêm người.
Thế còn giờ mở cửa thì sao?”

“Bọn em ăn trưa lúc mười giờ bốn mươi lăm,” Colin nói. Giờ ăn trưa như
thế sớm đến mức ngớ ngẩn. Ở trường chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.