NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 78

Những Thứ Vô Hình

Lần thứ ba gặp Marcus, chắc chắn cậu ấy còn nhớ tôi. Khi đó tôi đang ở
văn phòng chính, vì thầy Tompkin bảo tôi xuống lấy cho thầy các bản
photo.

“Tôi thật không hiểu các em cần biểu đồ hệ thống nước để làm gì.” Cô
Bánh-xe vừa nói vừa đưa các bản photo cho tôi.

“Bọn em dùng chúng cho Đường Chính,” tôi nói, “Bọn em đang cố làm
những vòi nước công cộng có thể xả nước thật.”

“Ồ! Đó là điều điên rồ nhất tôi từng nghe,” cô nói, vẫy tay xua tôi ra cửa.

Tôi thích mùi giấy mới photocopy. Mẹ bảo tôi thích toàn những mùi độc
hại, ví dụ điển hình nhất của mẹ để chứng minh cho vụ này chính là sự thật
rằng: tôi thích đứng giữa đám hơi nước thoát ra từ chiếc máy giặt khô để hít
thật sâu. Nó có một cái mùi nghe như mùi thức-ăn-mà-không-phải-thức-ăn.
Mẹ luôn phải kéo tôi đi và bảo rằng chắc chắn trong mười năm tới người ta
sẽ phát hiện nó gây ra những căn bệnh kinh khủng nào đó.

Tôi mang xấp giấy trở lên cầu thang, chầm chậm hít sâu mùi của ba mươi
hai tờ giấy mới copy biểu đồ hệ thống nước của Thành phố New York.
Bỗng Marcus xuất hiện trên hành lang, vừa đi vừa đọc sách.

“Này,” tôi gọi to, nhưng cậu ta đi ngang qua tôi và vẫn cắm đầu vào cuốn
sách. Marcus đi qua văn phòng chính và rẽ vào góc hành lang dẫn đến
phòng nha.

Trở lại lớp học, theo lời thầy Tompkin bảo, tôi phát những tờ giấy photo
cho mọi người. Tôi vô ý làm rách và cũng vô ý làm nhàu một góc tờ giấy
của Julia trước khi phát nó cho cô ấy. Alice Evans đang vặn vẹo trên ghế
như thể cô ta đang lắc vòng. Tôi nhướng mắt lên. Không ngạc nhiên vì sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.