NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 298

CHƯƠNG BA MƯƠI

Ông không quá lo lắng về bản thân vụ hỏa hoạn.
Lúc Edward Kadesky chạy nước rút trên khoảng cách ngắn từ căn hộ của

Lincoln Rhyme về lều của Cirque Fantastique, ông đang nghĩ là với những
quy chuẩn và chất chống cháy mới, ngay cả những trận hỏa hoạn sân khấu
và lều rạp xiếc tệ hại nhất cũng sẽ xảy ra khá là chậm. Không, mối đe dọa
thực sự là từ sự hoảng loạn, hàng tấn cơ bắp con người, sự giẫm đạp làm tan
nát, phá hủy, nghiền nát và bóp nghẹt. Những chiếc xương bị gãy, những lá
phổi như bị nổ tung, những người bị ngộp thở…

Cứu người ở một thảm họa tại rạp xiếc là phải đưa họ ra khỏi nơi đó mà

không hoảng loạn. Theo cách truyền thống, để báo động với những chú hề
và nghệ sĩ nhào lộn và mọi người khác rằng một trận hỏa hoạn đã xảy ra,
người dẫn chương trình sẽ gửi đi một tín hiệu tinh tế cho người chỉ huy dàn
nhạc, người sau đó sẽ cho phát đi bài hành khúc sôi động của John Philip
Sousa, “Lá cờ sao sọc muôn năm”. Những người làm trong rạp xiếc phải
đứng vào các vị trí khẩn cấp và bình tĩnh dẫn khán giả qua những lối thoát
hiểm đã được định sẵn (nhân viên nào không phải làm việc đó thì đơn giản
tự mình rời khỏi).

Trải qua nhiều năm tháng, bản nhạc đã được thay thế bằng những quy

trình hiệu quả hơn để sơ tán một lều diễn xiếc. Nhưng nếu một quả bom
xăng phát nổ, khiến chất lỏng gây cháy lan ra khắp nơi thì sao?

Đám đông sẽ chạy vội ra những lối thoát và hàng nghìn người có thể sẽ

chết trong đám đông xô đẩy.

Edward Kadesky chạy về lều và thấy hai nghìn sáu trăm người đang háo

hức chờ đợi đến giờ mở màn buổi diễn của ông.

Buổi diễn của ông.
Đó là những gì ông nghĩ. Buổi diễn mà ông đã tạo ra. Kadesky từng là

người rao những buổi diễn phụ, kẻ kéo màn ở các sân khấu hạng hai tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.