NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 165

Thật ra, ngay khi đó, có người đi ngay sau cô. Cô cảm nhận được hơi thở

hay dải quần áo lướt qua cổ mình. Cô quay lại thật nhanh, run lên vì sợ hãi –
tay đặt trên báng súng, nhớ lại Kara đã dễ dàng khiến cô phân tâm thế nào
để lấy đi vũ khí của Sachs khỏi bao súng.

Một nửa tá người đang ở gần nhưng không ai có vẻ khuấy động không khí

đằng sau cô.

Hay đúng là họ đã làm thế?
Một người đàn ông tập tễnh bước qua. Anh ta không thể là Gã phù thủy.
Hay đúng là anh ta?
Gã phù thủy có thể trở thành một người khác chỉ trong tích tắc, nhớ

không?

Xung quanh cô: một cặp vợ chồng già, một tay đi xe phân khối lớn buộc

tóc đuôi ngựa, ba đứa nhóc, một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục
ConEd. Cô đang chênh vênh, thất vọng và sợ hãi cho chính mình và cho
những người xung quanh.

Không có sợi dây kết nối…
Chính khi đó tiếng hét của một phụ nữ vang lên.
Một giọng nói, “Kìa! Nhìn xem! Ôi Chúa ơi, có người bị thương rồi.”
Sachs rút vũ khí ra và đi về phía nhóm người tụ tập gần đó.
“Gọi bác sĩ đi!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ôi, Chúa ơi, đừng nhìn, con yêu!”
Một đám đông lớn đã hình thành gần cạnh phía đông của quảng trường,

không xa quầy đồ ăn nhanh. Họ nhìn đầy kinh hoàng xuống người nằm trên
nền gạch dưới chân mình.

Sachs nhấc chiếc bộ đàm Motorola của cô để gọi cho nhóm y tế và len

qua đám đông. “Để tôi qua, để tôi…”

Cô dừng lại trong vòng người xúm quanh và thở gấp.
“Không,” cô thì thầm, run lên vì tuyệt vọng trước cảnh tượng đang diễn ra

trước mắt.

Amelia Sachs đang nhìn thẳng vào nạn nhân mới nhất của Gã phù thủy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.