NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 164

Nghe những lời đó trong tâm trí mình lúc này, Malerick trở nên trầm tĩnh.

Gã hất búi tóc đuôi ngựa của dân đi xe phân khối lớn sang một bên và nhìn
quanh, cân nhắc xem nên làm gì.

Hãy can đảm. Hãy đọc khán giả của mình.
Hãy biến thảm họa thành những tràng pháo tay.

* * *

Sachs lướt nhanh qua những người xung quanh cô lần nữa – bà mẹ và ông

bố với hai đứa trẻ chán chường, một cặp già cả, một tay đi xe phân khối lớn
mặc áo phông Harley, hai phụ nữ châu Âu đang mặc cả một món trang sức
với một người bán hàng.

Cô để ý thấy Bell ở bên kia quảng trường, gần khu vực bán đồ ăn. Nhưng

Kara đâu? Cô gái trẻ lẽ ra phải ở gần họ. Sachs vẫy tay ra hiệu với viên
thanh tra, nhưng một nhóm người chen giữa họ và cô không nhìn thấy anh.
Cô bước về phía anh mà đầu vẫn quay qua quay lại, dõi theo đám đông.

Cô nhận ra cảm giác bất an cũng như lúc ở trường Âm nhạc sáng nay, bất

chấp thực tế là bây giờ bầu trời sáng tỏ và mặt trời tỏa rạng, không hề giống
bối cảnh của hiện trường thứ nhất. Rờn rợn…

Cô biết vấn đề là gì.
Sợi dây kết nối.
Khi ta đi tuần tra, hoặc ta có sợi dây kết nối hoặc không. Trong ngôn ngữ

của cảnh sát, “có sợi dây kết nối” nghĩa là ta gắn kết với khu ta tuần tra. Đó
không chỉ là vấn đề biết con người và địa hình ở khu vực của ta; mà còn là
biết kiểu năng lượng nào thúc đẩy những yếu tố đó, kiểu nghi phạm nào mà
ta có thể phòng trước, chúng nguy hiểm ra sao, chúng có thể tấn công các
nạn nhân – và tấn công cả ta nữa như thế nào.

Nếu ta không có sợi dây kết nối trong một khu phố, ta không thể nào đi

tuần tra ở đó.

Với Gã phù thủy, giờ Sachs đã hiểu, cô không hề có sợi dây kết nối đó.

Ngay lúc này gã có thể đang ở trên chuyến xe điện ngầm số chín, hướng về
trung tâm. Hay gã có thể chỉ cách cô chưa đến một mét thôi. Cô đơn giản là
không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.