NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 222

“Chúng ta cần ngăn hắn lại.”
“Là ai?”
“Một công tố viên ở thành phố New York.”
“À, người đang săn đuổi Andrew?”
“Là hắn. Charles Grady.”
“Tôi phải làm gì?” Mục sư Swensen hỏi, mường tượng một chiến dịch

viết thư kêu gọi hay một buổi lễ đầy giận dữ.

“Giết hắn,” Barnes nói một cách đơn giản.
“Cái gì cơ?”
“Tôi muốn ông tới New York và giết hắn.”
“Ôi, Chúa ơi. Tôi không thể làm thế.” Cố gắng tỏ ra cương quyết dù tay

ông đang run mạnh tới mức làm đổ cà phê lên một cuốn thánh ca. “Vì một
lẽ, làm thế thì ích gì? Sẽ chẳng giúp được gì cho Andy. Trời, họ sẽ biết anh
ta đứng đằng sau và sẽ khiến mọi chuyện còn khó khăn hơn…”

“Constable không liên quan đến việc này. Anh ta không liên quan đến kế

hoạch. Chuyện này lớn hơn. Chúng ta cần đưa ra một tuyên bố. Ông biết
đấy, làm điều mà tất cả những kẻ khốn kiếp ở Washington vẫn luôn nói
trong những cuộc họp báo của chúng. ‘Gửi đi một thông điệp.’”

“Chà, quên đi, Jeddy. Tôi không làm được. Thật điên khùng.”
“À, tôi nghĩ ông làm được.”
“Nhưng tôi là một mục sư.”
“Chủ nhật nào ông cũng đi săn – đấy là giết chóc, nếu ông muốn nhìn

nhận theo một cách khác. Và ông từng ở Việt Nam. Ông từng giết người –
nếu những chuyện ông kể là thật.”

“Đấy là ba mươi năm trước.” Ông thì thầm trong tuyệt vọng, tránh cả ánh

mắt của người đàn ông và cả việc thừa nhận rằng những chuyện về chiến
tranh không có thật. “Tôi không giết ai cả.”

“Tôi cá là Clara Sampson sẽ muốn ông làm thế.” Sự im lặng lạnh lẽo bao

trùm trong chốc lát. “Ác giả ác báo, Ralph.”

Chúa ơi, Chúa ơi, Chúa ơi…
Năm ngoái, Jeddy Barnes đã ngăn Wayne Sampson không báo cảnh sát

sau khi tay nông dân nuôi bò sữa phát hiện ra vị mục sư cùng cô con gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.