NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 26

CHƯƠNG BA

Đây là một trường học ư?
Kéo một chiếc vali phục vụ hiện trường tội ác cồng kềnh màu đen ra phía

sau, Amelia Sachs bước qua hành lang mờ mịt. Cô ngửi thấy mùi rêu và gỗ
cũ. Những mạng nhện bụi bặm đã cứng lại gần sàn nhà và những mảng sơn
màu xanh lá cong lên trên các bức tường. Làm sao lại có người học nhạc ở
đây được? Chỗ này giống hệt bối cảnh ở một trong những tiểu thuyết của
Anne Rice

*

mà mẹ Sachs vẫn đọc.

Anne Rice, sinh năm 1941, tiểu thuyết gia người Mỹ chuyên các thể loại tiểu
thuyết gothic, văn học Ki-tô giáo và tiểu thuyết khiêu dâm.

“Rờn rợn,” một cảnh sát phản ứng nhanh lầm bầm, giọng nửa đùa nửa

thật.

Điều đó nói lên tất cả.
Sáu cảnh sát – bốn sĩ quan tuần tra và hai người mặc quần áo thường –

đứng gần chỗ cửa chính có hai cánh ở cuối hội trường. Lon Sellitto tóc tai rũ
rượi, đầu cúi xuống và tay nắm chặt một tập ghi chú, đang nói chuyện với
một tay bảo vệ. Giống như những bức tường và trần nhà, bộ đồ của tay bảo
vệ bám bụi và ố màu.

Qua cửa chính mở rộng, cô liếc thấy một không gian u ám nữa, ở giữa là

một hình người mờ nhạt. Nạn nhân.

Cô nói với kỹ thuật viên hiện trường tội phạm đứng bên cạnh, “Chúng ta

sẽ cần đèn. Vài chiếc.” Chàng trai trẻ gật đầu và quay lại chiếc RRV – xe
phản ứng nhanh với hiện trường tội phạm, một chiếc xe có đầy đủ thiết bị
thu thập bằng chứng pháp y. Nó ở bên ngoài, một nửa ghếch lên vỉa hè, nơi
anh ta đã đậu nó sau khi lái tới đây (có lẽ là với tốc độ dễ chịu hơn Sachs
trong chiếc Camaro SS đời 1969 của cô, chiếc xe đã chạy với tốc độ hơn 112
km/h từ chỗ thực hiện bài sát hạch tới ngôi trường).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.