NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 392

CHƯƠNG BỐN MƯƠI

Roland Bell ngửi thấy mùi nhựa/mồ hôi/kim loại đặc trưng của chiếc bộ

đàm Motorola khi anh gí nó vào mặt.

“Đội khẩn cấp số bốn, sẵn sàng chưa, K?” Anh cúi xuống micro.
“Rõ, K,” một người đáp.
“Được rồi, giờ thì…”
Đúng khi đó thì tiếng lách cách của hàng loạt phát đạn giảm thanh vang

vọng trong khắp “vực thẳm” của con đường.

Bell nhảy lên.
“Tiếng súng!” Charles Grady thét. “Tôi nghe có tiếng súng! Anh trúng

đạn không?”

“Cứ nằm yên đi,” Bell nói khi anh khom người xuống. Anh quay lại, nâng

khẩu súng lên và nhìn thật kỹ tòa nhà văn phòng chính phủ bên kia đường.

Anh đang đếm đầy tức giận.
“Đã định vị được,” anh nói trong bộ đàm. “Tôi cho là tầng ba, văn phòng

thứ năm từ góc bắc của tòa nhà.” Rồi Bell nhìn vào cửa kính. “Ái.”

“Nói lại đi, K?” Một cảnh sát gọi.
“Tôi nói, ‘Ái.’”
“Ừm. Rõ. Hết.”
Grady, nằm trên vỉa hè, nói, “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Anh bắt đầu

nhổm dậy.

“Ở yên đó,” viên thanh tra nói với Grady rồi thận trọng đứng lên. Giờ anh

quay từ phía cửa sổ sang và nhìn khu vực vỉa hè xung quanh anh. Có khả
năng là có thêm những tay súng nữa ở quanh đây. Một lát sau, một chiếc xe
tải bọc thép của Đội Khẩn cấp dừng lại và năm giây sau, Bell và Grady đã ở
trong xe, chiếc xe hụ còi inh ỏi rời khỏi nơi xảy ra vụ nổ súng và đưa tay
công tố viên trở lại khu Upper East Side với gia đình anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.