NGƯỜI BÌNH XUYÊN - Trang 285

lính cho Bảy Viễn. Có được bao nhiêu Tư Sang lo huấn luyện bấy nhiêu.
Chỉ trong vòng hai tuần là Bảy Viễn và lực lượng Bình Xuyên có thể làm lễ
ra mắt nhà cầm quyền Việt – Pháp tại chợ Phạm Thế Hiển. Đó là ngày 13-
6-1948…
Mười Lực kêu lên:
- Hết ngày rồi sao mà chọn ngày 13?
Tư Huỳnh cười:
- Tôi cũng có để ý điều đó. Hỏi thì Bảy Viễn cười xòa: “Thằng Tây đâu có
tin dị đoan. Còn mình thì lu bu quá. Ngày nào cũng được. Miễn bợ bạc sớm
ngày nào khỏe ngày đó”.
Bảy Môn vụt hỏi:
- Anh Tư trở về đây với ý định gì?
Tư Huỳnh nghiêm nghị nói:
- Trước hết về báo cáo cho thằng già râu kẽm biết là công tác đã thi hành
nhưng không có kết quả… kế đến là… - Tư Huỳnh dòm bốn bề, hạ giọng
xuống – chuyển lời anh Bảy nhắn hai anh…
- Hả? – cả Bảy Môn và Mười Lực đều giật mình – Nhắn gì?
- Anh Bảy nhắn hai anh nên tìm cơ hội nhảy đi. Sớm chừng nào tốt chừng
ấy. Ở đây không yên thân với cha già râu kẽm đâu…
Bảy Môn và Mười Lực mắc nghẹn. Phân vân đôi ngả: Ở, sợ không yên
thân, đi thì không đành. Sau cùng cả hai cả hai đành chọn sự sống. Họ
ngoéo tay, hẹn đêm ấy, đêm ấy… sẽ theo con nước từ bỏ Rừng Sác để về
với Bảy Viễn.
Đêm ấy, Mười Lực ray rứt không tài nào chợp mắt. Đã dứt khoát đi rồi,
nhưng sao nghe xốn xang khó chịu? Thành thị có gì hấp dẫn đâu? Cả Sài
Gòn Chợ Lớn Mười Lực chỉ thấy có một tòa nhà mang số 69, Larăndie.
Hình ảnh xưa cũ như diễn ra lại trước mắt. Từng dọc tù nhân trần truồng
như nhộng, quơ tay, múa chân, ẹo đít – trước mặt bọn thầy chú. Đó là điệu
múa “Phụng hoàng” để thầy chú khám vàng đen giấu nhét ở hậu môn.
Quần áo tù mốc cời, hôi hám cầm tay, chỉ được mặc vào khi múa xong điệu
múa kỳ dị quái đản. Mười Lực rùng mình. Dĩ vãng xấu xa đó anh đã vung
gươm chặt đứt từ mùa thù năm 45, nay lẽ nào anh lại quay về? Nhưng lão

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.