chuyện điều khiển cây bút máy. Nó nhỏ nhoi, nhẹ hửng mà bướng bỉnh, rắc
rối gấp chục lần cây “xà búp” vừa nặng vừa dài của anh thuở giang hồ.
Nhưng anh hết sức cố gắng vì anh hòan tòan đồng ý với giảng viên là kém
văn hóa không làm được việc lớn…
Vài tháng sau tảo thanh, Hai Vĩnh mới bình phục. Lãnh chức vụ Trung
đoàn trưởng Trung đoàn 197 không được bao lâu thì được lệnh ra Bắc trong
phái đoàn quân dân chánh do đồng chí Phạm Hùng dẫn đầu. Trung ương
chuẩn bị mở Đại hội Đảng vào cuối năm 49 nên đầu năm 49 phái đoàn
miền Nam chuẩn bị dần. Đường Xuyên Việt dài trên hai ngàn cây số nhưng
trong kháng chiến phải tính gấp đôi vì phải đi vòng, vô rừng, lên núi chưa
kể phải đánh địch mà đi… Hai Vĩnh được tín nhiệm giao công tác tổ chức
bảo vệ an ninh cho đoàn. Trong phái đoàn này có hai đồng chí Tám Tâm và
Lưu Quý Thoái.
Không lãnh nhiệm vụ như Hai Vĩnh nhưng Tám Tâm cũng bận rộn: anh
phải báo cáo về việc tảo thanh với các đồng chí Trung ương, nhất là về số
tiền vàng tịch thu của Bảy Viễn. Giám đốc binh công xưởng miền Đông là
Kiều Đắc Thắng đã mựơn Tám Tâm nửa triệu bạc để mua hóa chất cho
binh công xưởng. Tám Tâm tới đòi trước ngày lên đường.
- Anh là cái thá gì mà tôi trả cho anh? – Kiều Đắc Thắng trừng trợn nhìn
Tám Tâm – Tiền này đâu phải tiền của anh!
Tám Tâm giận xám mặt:
- Anh Hai Thắng, anh là cán bộ lãnh đạo Quân khu, sao ăn nói ngược ngạo
vậy? Đồng ý là tiền không phải của tôi, nhưng chính tay tôi giao cho anh,
giao tận tay anh. Và anh đã làm giấy ký nhận. Bây giờ anh trở trái làm
mặt…
Kiều Đắc Thắng hung hăng chụp khẩu súng sáu. Tám Tâm nhanh tay hơn:
- Bỏ tay ra! Anh không lẹ bằng tôi đâu. Bàn tay quân phiệt của anh đã giết
người ta như ngóe. Bây giờ phải có người trị anh. Năm đó anh ra Bắc, Bác
đã đặt cho anh một cái tên mới: Vũ Thùy Nhân. Ý Bác muốn anh bỏ tánh
quân phiệt, vũ phải tùy nhân. Tại sao anh không chút nào biến đổi?
Trong văn phòng Kiều Đắc Thắng có nhiều bảo vệ, nhưng thấy Tám Tâm
ra tay trước, lại có hai bảo vệ ôm tôm-xông đứng phía sau nên không dám