NGƯỜI BÌNH XUYÊN - Trang 334

bắn rầm rầm điếc con ráy. Càng bắn càng say, Tư Hiểu sai binh sĩ khiêng cả
cần xé súng lục, phát cho nghệ sĩ mỗi người một cây, ra lệnh:
- Bắn đi anh em! Đêm nay cho anh em tha hồ bắn! Đạn thiếu gì! Bắn mừng
hòa bình!
Tội nghiệp các cô đào hồi nào giờ không từng biết các võ khí giết người,
nay bị nhét súng vào tay bảo bóp cò. Có người vừa bóp cò vừa nhắm mắt
bịt tai. Tức thì cả bọn cười vang trước cử chỉ ngây ngô ấy. Thế nên khi từ
giã được, mọi người đều mừng rơn. Họ không quen trò đùa với súng đạn.
Càng vui hơn nữa là mỗi nghệ sĩ đều được một bao thư dày cộm. Mỗi suất
hát họ được thù lao một ghim, gấp năm lần suất hát ở rạp Thành Xương.
*****
Bảy Viễn hỏi Năm Tài:
- Hiệp đinh Giơ-neo ra sao, trình bày lợi hại nghe coi?
Năm Tài trao một bản tiếng Pháp và một bản tiếng Việt cho Bảy Viễn,
nhưng Bảy Viễn khoát tay:
- Cứ trình bày miệng đi!
- Hiệp định Giơ-neo gồm 47 điều quy định về ngưng bắn ở Đông Dương.
Điều quan trọng nhất là quy giới tuyến quân sự chia hai nước Việt Nam ở
con sông Bến Hải ngay vĩ tuyến 17. Mỗi bên có một khu phi chiến rộng
năm cây số. Miền Nam tạm thời do Pháp giữ an ninh trật tự. Trong vòng
hai năm, sẽ tổ chức tổng tuyển cử thống nhất đất nước vào năm 56. Thời
gian tập kết đổi vùng được quy định 80 cho Hà Nội, Hàm Tân, Xuyên Mộc,
100 ngày cho Hải Dương, Đồng Tháp Mười và 200 ngày cho Hải Phòng và
Cà Mau…
Bảy Viễn gật gù:
- Ai thắng trong vụ này?
- Theo tôi thì hai bên tương đương. Cộng sản được miền Bắc nhưng mất
miền Nam…
Bảy Viễn đưa hai ngón tay lên:
- Chỉ mất trong hai năm thôi. Chừng tổng tuyển cử thế nào họ cũng thắng.
Chắc chắn là như vậy.
Tài cười lạt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.