NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 115

– Cái con bé này, ăn nói như thế đó, mẹ thấy thế nào?
Mợ Khánh lên tiếng và mách với bà Vĩnh. Bà Vĩnh nhìn Thiều Mơ với ánh
nhìn thật sắc Thiều Mơ hiểu ngay được điều gì, có việc mẹ quen với người
đàn ông đó.
Giọng bà Vĩnh ồ ồ thật chướng:
– Tôi nghe nói mẹ của cháu la cà, mồi chài cả nhân viên của công ty nữa.
Tôi muốn nói với mẹ cháu. Gia đình này là một gia đình gia giáo, chẵng lẽ
đến bây giờ chúng tôi lại mang tiếng vì mẹ cô hay sao? Làm gì cũng nên
giữ sĩ diện cho gia tộc này chứ. Mẹ cháu có lăng nhăng ở ngoài tôi cũng
mặc nhưng đừng để tai tiếng, chúng tôi còn làm được gì nữa chứ?
Bà Khanh nói:
– Nghe nói mẹ cháu còn định "câú cái gã mà chúng tôi mới nhận làm chắc
mẹ con cô định chực vào cả Dự Nguyên vì thấy cái gã đó là người quen của
Dự Nguyên không ngon ăn đâu.
Thiều Mơ không nhịn được nỗi nhục, cô bé lên tiếng:
– Thưa bà và mợ, có việc chi xin cứ gặp mẹ cháu mà chỉ dạy nhưng mẹ
cháu không phải là người như thế đâu.
– Không à! Sao chẳng khi nào đến đây chúng tôi gặp cả. Chẳng lê giờ này
cô ấy bận đi khách.
Thiều Mơ giận run:
– Mợ .... sao mợ nói như vậy? Mẹ cháu không đời nào ...
– Chuyện đó tôi không biết nhưng gần đây nghe nói mẹ cháu giao du với
một tay cũng dữ lắm. Công ty đang có vấn đề mà mẹ cháu cũng nằm trong
dánh sách đáng nghi ngờ đó.
– Đáng nghi ngờ chẳng lẽ mợ cho là mẹ cháu ...
Bà Vĩnh gật đầu:
– Chỉ vì chúng tôi nể ông và nghĩ chút tình nên chưa thể đem chuyện này
ra.
Là nhân viên nếu vi phạm sẽ bị buộc thôi việc, trong khi đó mẹ cô lại đưa
ông Vĩnh vào tình cảnh như vậy? Vô cùng khó xử. Vả lại chuyện này quan
trọng đến nhiều người, cháu nói với mẹ sang gặp chúng tôi.
Thiều Mơ còn muốn trả treo nhưng không thèm lên tiếng để họ đi về,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.