NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 117

Trên tay gã cũng có nhiều nốt ruồi to và đặc biệt một nốt thật to nằm cạnh
ngón tay cái, chẳng lẽ dấu nốt ruồi cũng giống hệt nhau hay sao? Bình
thường trong một cặp song sinh thì một người sẽ có dấu vết gì đó như nốt
ruồi nên người ta có thể nhận diện ra nhau, đằng này giữa Thiều Quang và
Điền Văn đều có dấu nốt ruồi giống nhau. Thật kì lạ, cho dù con người có
dấu hiệu của sự lão hóa nhưng tại sao lại có nốt ruồi cùng vị trí như thế.
– Thiều Mơ à!
– Mẹ! Con hiểu mẹ. Mẹ đừng lo lắng về con. Có điều mẹ hãy chú ý hình
như mọi người.
Bà Thơ cũng gật đầu:
– Mẹ .... mẹ biết ...có điều mẹ có lí do, con hãy hiểu cho mẹ, Thiều Mơ à!
Con có thể nhớ lại những gì từ lúc con ở tuổi mười hai mười ba hay không?
– Nhớ nhưng mà nhớ gì hở mẹ?
– Thì nhớ một việc gì đó hoặc là nhớ kĩ về một người nào đó ...
Nếu người thì có thể nhớ nhưng con ...con không biết nữa. Nhưng sao mẹ
hỏi con như thế?
– Mẹ .... mẹ cũng chưa biết nữa. Nhưng thôi con hãy hiểu cho mẹ.
– Mẹ à! mẹ thấy cậu Bách thế nào. Cậu có điện cho con lúc chiều. Khi ấy
mẹ đi rồi.
– Mẹ không biết.
– Cậu Bách có vẻ tốt ...
– Mẹ biết ...
– Vậy sao mẹ không để cậu ấy có chút hi vọng.
Giọng bà Hà Thơ buồn buồn:
Mẹ từng tuổi này rồi cũng không màng đến chuyện tình cảm riêng tư,
nhưng mà ...nếu như ... à! giá như ...
– Con biết giá như mẹ không gặp chú gì đó.
– Thật ... con biết không ông ta ... ông ta ...
Bà Hà Thơ chưa muốn nói lên điều này vì sợ Thiều Mơ cho là bà muốn
biện minh.
– Mẹ .... mong rằng con hiểu mà đừng trách mẹ .... mẹ ....
Thiều Mơ đứng lên ôm chầm và vòng tay ôm mẹ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.