NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 137

– Hả? ... ông Bách, ông Bách.
Bà Khánh cũng bước ra khỏi nhà, chẳng biết có theo ông Bách hay không?
Chỉ còn lại hai mẹ con, Thiều Mơ ôm chầm lấy mẹ:
– Mẹ ơi! Sống như thế này mãi sao chịu nổi. Vả lại hình như hai người họ
....
có lẽ họ từng thân nhau phải không mẹ.
Hà Thơ lắc đầu nói:
– Mẹ cũng không biết nữa.
Hai người lặng lẽ đuổi rong theo những suy nghĩ mơ hồ, Hà Thơ không
dám lên tiếng hỏi về việc của bà Khánh, còn Hoài Bách cũng không hiểu rõ
những lời của bà Khánh. Có phải Thùy Lan muốn nhắc đến Điền Văn ...
Trời ạ! Chẳng lẽ họ quen nhau.
Cô Hà Thơ, đêm nay cô thể trò chuyện với tôi suốt được không? Mọi việc
sao bất ngờ quá. Tôi xin lỗi đã không dùng bữa cơm với hai mẹ con cô,
chắc là Thiều Mơ giận tôi lắm.
Hôm nào mời hai mẹ con đi ăn dể chuộc lỗi với con bé, không khéo nó bắt
mẹ của nó lại.
Hà Thơ đang não lòng nhưng cũng phì cười trước lời nói đùa của Hoài
Bách.
– Sao cô không nói gì hết vậy?
– Chẳng biết phải nói sao với anh vì chị Khánh đã nói ... Đính chính thế
nào đây.
– Tôi tin tưởng ở cô và con bé ...
Anh không hiểu hết đâu ... bởi vì ... lúc nào tôi cũng bị ngờ vực và mẹ con
tôi ... con bé Thiễu Mơ cứ muốn rời khỏi trang trại. Bất chợt Hoài Bách đặt
bàn tay lên tay bà và nói:
– Nếu ... giá như Hà Thơ bằng lông, tôi ...tôi xin lo lắng cho cả hai mẹ con.
Hai mẹ con sẽ đến chỗ của tôi, sau này Thiều Mơ muốn gì thì chúng ta sẽ
lo cho nó. Hà Thơ, tôi tôi sẽ xem Thiều Mơ như con ruột. Dẫu sao Dự
Nguyên cũng là cháu ruột, chúng ta sẽ hợp lại thành một nhà. Sống cho
quãng đời còn lại, luôn quan tâm đến nhau ... Hà Thơ Tôi rất thích em đó.
Hà Thơ muốn nghẹt thở khi nghe những lời của Hoài Bách, chỉ cần bà gật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.