NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 136

Ông Hoài Bách đứng lên nói:
Cô Thùy Lan ... đây không phải là chuyện của cô.
– Tất nhiên rồi. Tôi làm gì đính líu đến các người. Tôi mà muốn dính líu à?
– Cô Thùy Lan. Tôi cứ ngỡ ... à! Mà cũng rất may cho tôi khi tự mình
chứng kiến việc này.
– Ông nói ông may hay tôi may. Nhưng thôi chuyện đó tôi không nhắc
nhưng ông hãy coi chừng đó, có phải cô ấy chỉ quen với ông đâu. Cô ấy
còn quen với cả ... à! Mà nói chắc ông cũng không biết đâu! Người kia có
họ hàng là Việt kiều.
Thôi được rồi, xin mời mợ để cho chúng tôi được yên.
Cô Hà Thơ, cô dạy lại con gái của cô nó đồ ... chắc nó giống "chá hay sao
chớ dòng họ này ...
Hà Thơ nhịn nhục từ nãy giờ và chưa rõ điều gì nhưng cũng không thể im
lặng mãi, bà lên tiếng:
– Chị Khánh à! Có chuyện gì chị sang nhà em. Em xin giới thiệu với chị ....
Bà Khánh giơ tay ngăn lại:
– Xin lỗi! Tôi định nói với cô chút chuyện của Dự Nguyên ... Nhưng bây
giờ tôi không nói nữa. Cô hãy nhớ là giữa Dự Nguyên vớigia đình bên tôi
đã có ý định việc hôn nhân.
Hai mẹ con cô ... liệu mà tính. Đừng lợi đụng vào cái gã “bá vơ” đó nữa.
Mọi người đã tìm ra chứng cớ về ông ta đó. Anh Khánh đợi Dự Nguyên về
để biết cậu ấy hoặc bồi thường hoặc ...
– Hoặc cưới con gái bà chứ gì? Cô Thùy Lan ...tôi không ngờ cô vẫn như
ngày xưa ...
– Ông không biết gì:.. đừng xen vào chuyện của gia đình chúng tôi.
– Vậy sao? Tôi cũng nói cho cô biết chuyện của Dự Nguyên có dính líu đến
tôi đó.
– Sao?
Ông Hoài Bách nói với Thiều Mơ và Hà Thơ.
Xin lỗi cô Hà Thơ và cháu Thiếu Mơ, hôm khác chúng ta gặp lại.
Hoài Bách gật đầu đứng dậy ra về sau khi kèm theo một câu với bà Khánh.
– Dự Nguyên ... à! Dự Nguyên là cháu tôi đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.