NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 158

tiếng là con gái rơi để được đưa về đây. Nhưng chẳng lẽ mẹ về đầy danh
nghĩa là con dầu của ông Vĩnh. Chính ông đã đưa ra ý đó. Thế là mẹ về đây
cùng con và ông là ba của mẹ.
Thiều Mơ chợt hiểu, cô bé nói:
– Nếu như không gặp lại ba. Mãi mãi mẹ cũng sẽ là con gái và chẳng ai biết
gì về ba hết. Bây giờ phải làm sao hờ mẹ?
Bà Hà Thơ suy nghĩ rồi nói với Thiều Mơ:
– Chúng ta lên Đà Lạt ghê nhà cậu Bách xem có gặp Điền Văn ở đó không?
– Những lần trước sao chúng ta không gặp chú ấy hở mẹ?
– Mẹ đâu có biết?
– Biết đâu lần này chúng ta cũng sẽ không gặp.
– Mẹ nghĩ mình đi đột xuất, có thể gặp họ.
– Vậy chiều nay mẹ nhé!
– Ừ? Nhưng mà con nhớ không được nói năng linh tinh đấy nhé!
Con xin lỗi mẹ nhưng vì lúc đó con giận, giận mợ ấy kinh khủng.
– Nếu thật là ba con ... thì cậu mợ sẽ được gọi lại Bác, bác con có hiểu
không.
Thiều Mơ buồn buồn:
– Thà rằng ba còn hoặc đã mất ... thật sự. Giờ đây thật là khó, con không
tin chắc đâu.
– Mẹ đã tìm thấy cả những đặc điểm của ba con và chú Điền Văn. Thú thật
khi ấy mẹ ngỡ họ là anh em song sinh nhưng không thể. Có điếu là ba chưa
hề biết gì cả. Hoàn toàn không biết gì về chính mình.
– Mình nói cho cậu Bách biết xem cậu ấy có giúp gì được không?
– Con quên là cậu Bách ...
– Có thể đó là cú sốc nhưng con tin cậu là người tốt, cậu quen biết nhiều.
Nếu quả thật chú Điền Văn là ba ... chúng ta có thể đưa chú ấy đi điều trị
hoặc bằng cách gợi nhớ mẹ nhỉ. Vậy con sẽ nhờ anh Nguyên có được
không mẹ?
Bà Hà Thơ dặn dò Thiều Mơ:
– Việc này rất phức tạp. Nhất định không để ai biết bên ấy sẽ không tin đâu.
Để từ từ mẹ sẽ trình với ông. Ngay cả Điền Văn ...để mẹ hỏi cậu Bách cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.