NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 172

– Anh nghĩ chúng ta sẽ xây một căn nhà thật đẹp ở thành phố ngàn hoa này
để ba mẹ có thể sống lại chuỗi ngày đã đánh mất, còn chúng mình ... anh sẽ
đưa em đi Mỹ sau khi mình cưới nhau, thĩnh thoảng mình sẽ về thăm ba
mẹ, cậu và ông bà à trang trại.
Thiều Mơ đẩy Dự Nguyên ra:
– Ngộ nhỡ em không ...không bằng lòng Dự Nguyên hôn vội lên đôi mắt,
môi người tình. Thiều Mơ không tránh kịp. Giọng nàng dỗi hờn:
– Anh ... xấu lắm đó!
– Ừ! Anh thích là người xấu, làm người xấu trong một lúc nào đó cũng
không sao. Người xấu này nhé!
Và anh lại ôm nàng, nụ hôn ngọt ngào như bắt gặp buổi ban đầu. Nụ hôn
hạnh phúc tột cùng của tình yêu đôi lứa va ở đó nàng còn bắt gặp được điều
hạnh phúc lớn lao, vô vàn thiêng liêng là Dự Nguyên rất quan tâm lo lắng
cho ba mẹ nàng. Được một người yêu như thế làm sao không ngập tràn
hạnh phúc.
Lời anh ấm mãi lòng nàng:
– Mình còn trẻ, em hãy cứ vẫy vùng đi nước ngoài để học hỏi vả làm việc,
thỉnh thoảng trờ về, mình sẽ về quê vào dịp Tết để vui cùng gia đình. Và
sau này bao giờ em bảo:
"Em chán ở bên Mĩ", anh đưa em về Việt Nam sống, anh sẽ tuân lậnh của
em ngay. Thiều Mơ cười, nói khẽ:
– Nói y như thật vậy.
– Thật mà. Giờ đây em có thể yên tâm về mẹ rồi, mẹ có ba và ông bà em
nhất là ông em. Nhất định ông em sẽ vui sướng vì có một người con như ba
em. Anh tin như thế thôi đó là một niềm vui, đưng ủ rũ. Chợt nhớ ra điều
gì, Dự Nguyên nói:
– Anh nghĩ ra điều này hay lắm.
– Điều gì hở anh?
Chúng ta cùng ba mẹ em về quê biển, cho ba em nhìn lại khung cảnh thân
quen đó xem có gợi nhớ điều gì không và nhất là gặp lại những người quen
ở đấy.
Thiều Mơ reo vui:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.