NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 75

– Còn ... "người tá ?
– Chuyện đó ... anh tự khắc biết lo, em đừng quan tâm.
– Em quan tâm đến điều đó để làm gì kia chứ? Không dám đâu?
Dự Nguyên cười:
– Thật nhé!
– Thật gì cơ?
– Không quan tâm, không để ý.
– Vâng!
– Vậy thì hôm đó anh mời cả cô bé Lan.
– Anh cứ tự nhiên. Có điều ...sẽ không có em đến đâu nếu như có ...
Dự Nguyên lái một và tay kia kéo tay Thiều Mơ, anh cười nói:
– Vậy mà dám nói không thèm quan tâm.
– Thì không thèm quan tâm.
Xe chạy bon hon trên đường Dự Nguyên nói nhỏ bên tai Thiều Mơ:
– Mình đi ăn rồi chơi một vòng em có muốn đến “Đà Lạt sử quán” không?
Buổi tối ở đó vui lắm. Được vui hát cùng người dân tộc.
– Không về nhà cậu anh sao?
– Nhà cậu ở ngoại ô. Về lúc nào chẳng được. Mình đến “Đà Lạt sử quán”.
nghe!
– Em sợ ....
– Sợ gì?
– Em không nói với mẹ ....
– Em gọi điện về nhà cho mẹ đi.
– Nhưng mà ... em sợ ....
– Sợ gì?
Tự dưng bảo người ta đi "Đà Lạt sử quán" và ở lại đêm ...
– Ừ! Vui lắm, bộ em chưa đi sao?
– Đi rồi! Nhưng em đi với bạn bè đồng nghiệp.
– Bây giờ đi với người yêu không thích sao?
– Xí ai là người yêu.
Dự Nguyên kề vào tai Thiều Mơ:
– Là anh không được sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.