– Còn ... "người tá ?
– Chuyện đó ... anh tự khắc biết lo, em đừng quan tâm.
– Em quan tâm đến điều đó để làm gì kia chứ? Không dám đâu?
Dự Nguyên cười:
– Thật nhé!
– Thật gì cơ?
– Không quan tâm, không để ý.
– Vâng!
– Vậy thì hôm đó anh mời cả cô bé Lan.
– Anh cứ tự nhiên. Có điều ...sẽ không có em đến đâu nếu như có ...
Dự Nguyên lái một và tay kia kéo tay Thiều Mơ, anh cười nói:
– Vậy mà dám nói không thèm quan tâm.
– Thì không thèm quan tâm.
Xe chạy bon hon trên đường Dự Nguyên nói nhỏ bên tai Thiều Mơ:
– Mình đi ăn rồi chơi một vòng em có muốn đến “Đà Lạt sử quán” không?
Buổi tối ở đó vui lắm. Được vui hát cùng người dân tộc.
– Không về nhà cậu anh sao?
– Nhà cậu ở ngoại ô. Về lúc nào chẳng được. Mình đến “Đà Lạt sử quán”.
nghe!
– Em sợ ....
– Sợ gì?
– Em không nói với mẹ ....
– Em gọi điện về nhà cho mẹ đi.
– Nhưng mà ... em sợ ....
– Sợ gì?
Tự dưng bảo người ta đi "Đà Lạt sử quán" và ở lại đêm ...
– Ừ! Vui lắm, bộ em chưa đi sao?
– Đi rồi! Nhưng em đi với bạn bè đồng nghiệp.
– Bây giờ đi với người yêu không thích sao?
– Xí ai là người yêu.
Dự Nguyên kề vào tai Thiều Mơ:
– Là anh không được sao?