NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 91

Thơ cũng không muốn để ông của Thiều Mơ biết ... Liệu ông có chấp nhận
để bà có người bạn để sẽ chia khoảng thời gian còn lại cả một đời người đã
qua rồi cái tuổi "tứ tuần và con gái thì đã lớn ... nhưng ba của Thiều Mơ đã
bỏ đi cũng đã trên mười năm ...
Ai cũng tin rằng chồng bà đã bị gió biển bởi trận cuồng phong nào đó đã
cuốn trôi ... nhưng trung lòng người vợ như bà vẫn cứ mơ hồ như Thiều
Quang - Chồng bà vẫn chưa thể nào Thân trong nước, tên trong trí nhớ ...
Bà vẫn ước mong sao chồng mình vẫn còn đâu đó trong cuộc đời này.
Nhưng đã hơn mười năm rồi, còn gì mà hi vọng:
" Người lại hỏi:
anh đâu rồi nhỉ.
Vua đảo nào, hay gặp chốn giàu sang Rồi chẳng ai còn nhớ ... dần tan.
Thời gian qua dần phủ bóng đen.
Trên biển sâu và lòng lãng quên.
Chẳng ai nhớ dáng hình anh nữa.
Người người lo thuyền lưới đi cày Chỉ đêm đêm, giông bão gào lay.
Những người vợ bơ phờ môi mắt.
Kể về anh, khêu lớp tro tàn.
Của lòng đau và của lò than! ....
Mỗi lần nghĩ đến Thiều Quang, Hà Thơ hay nghĩ đến những lời thơ trong
bài "Biển đêm" của Victo Hugo, lời thơ như người bạn đồng hành với bà
mỗi đêm về gợi nhớ những ngày tháng sống nơi xóm biển thân yêu ... Vừa
nghĩ ngợi mông lưng, bà Hà Thơ vừa thấy đồ để sang trang trại, bà xem
người ta thu hoạch trà ...
Chợt có tiếng gọi, bà Hà Thơ giật mình bước ra. Bằng Chi vào nhà và nụ
cười trên môi.
Hà Thơ bên tiếng:
Sáng sớm ghé sang chỗ của cô, có chuyện chi không cháu.
– Dạ! cháu đợi cô cùng đi để hỏi cô chuyện này ... nhưng cháu không có ý
gì ... chỉ mong tốt thôi.
– Cháu uống cốc nước đi ...
Cô đã ăn gì chưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.