NGƯỜI CÔ ĐỘC - Trang 162

Hãy cứ tưởng tượng là đêm nay đây, giây phút này đây là giờ khắc đã

được định trước.

Giờ.

Cái thân thể trên giường khẽ động đậy, nhưng nó không vùng vẫy, nó

không thức dậy. Nó không biểu hiện ra ngoài một chút gì tỏ vẻ là nó chuẩn
bị bị tiêu diệt. Các vỏ não và thân não vị thủ tiêu bằng tốc độ của một sát
thủ Ấn Độ. Bóp nghẹt ô xy đến mọi nơi trong cái thân xác đó, tim siết chặt
lại rồi ngừng đập. Phổi cũng thôi phì phò bởi nguồn điện của chúng không
còn nữa. Khắp thân thể, các động mạch co cụm lại. Giá mà sự đánh phá này
không phải là ồ ạt toàn diện, giá mà nó chỉ diễn ra ở một nhánh nhỏ của
động mạch thì bộ máy điều khiển thân thể có thể ứng phó được với nó,
chúng hoàn toàn có khả năng tạo ra phép màu. Nếu có thời gian, chúng sẽ
dựng lên một dòng chảy thay thế cho dòng máu chảy qua, tạo ra một hệ
thống kết nối bổ sung, phong tỏa vùng bị tổn thương bằng một vết sẹo.
Nhưng thời gian là thứ xa xỉ. Chúng chết mà không được cảnh báo trước.

Trong vài phút, có lẽ, sự sống còn yếu ớt nán lại ở một số vùng xa xôi

hẻo lánh trên cơ thể. Nhưng rồi, từng phần, từng phần một cứ dần buông
xuôi, tất cả chìm vào trong bóng tối. Và nếu có chút nào còn sót lại của kẻ
tầm thường mà chúng ta gọi là George đang bị cuốn đi xa cùng dòng chảy
của đại dương ra xa, tránh được khỏi khoảnh khắc nghiệt ngã bất ngờ này,
thì khi nó trở về, nó cũng không còn nơi trú ngụ. Nó sẽ không còn có thể
kết nối với cái đang nằm không nhúc nhích, không còn ngáy, trên giường
kia. Cái thân xác cồng kềnh kia giờ đây đã cùng là một loài với đống rác
trong thùng ngoài hiên sau nhà - đều cần phải được chở đi xa và tiêu hủy
trước khi bốc mùi thối rữa.

˜™

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.