NGƯỜI CON TRAI - Trang 246

chính chỗ lúc này họ đang ngồi, cùng cây ghita móp méo, gảy đàn khẽ đến
mức chỉ vừa đủ nghe. Bài hát của Leonard Cohen nói rằng ông vẫn luôn là
người yêu của nàng, và sẽ cùng nàng phiêu du khắp chốn, theo nàng thật
mù quáng, rằng ông biết nàng tin tưởng ông vì tâm tưởng ông đã chạm vào
tấm thân tuyệt bích của nàng.

Cô hát giọng nhỏ, yếu ớt. Khi hát thì bao giờ cô cũng vậy; nghe có vẻ yếu
đuối hơn và dễ tổn thương hơn con người cô nhiều. Đôi lúc cô tự hỏi phải
chăng cô đúng là như vậy, và phải chăng cái giọng kia, giọng rắn rỏi hơn cô
dùng để bảo vệ mình, không phải là cô.

“Cảm ơn,” anh nói khi cô hát xong. “Hay thật đấy.”

Cô không thắc mắc sao chuyện đó làm cô bối rối. Cô thắc mắc sao nó
không khiến cô bối rối hơn.

“Đến lúc ta chạy xe về rồi.” Cô mỉm cười trả điện thoại lại cho anh.

Lẽ ra cô phải biết cố hạ cái mui xe cũ kỹ, mục nát xuống là chuốc lấy phiền
toái nhưng cô muốn cảm nhận không khí trong lành trên đường đi. Họ phải
vật vã hơn mười lăm phút, hết vò đầu bứt tóc đến dùng bạo lực, nhưng rồi
cuối cùng họ cũng bỏ mui xuống được. Và cô biết mình sẽ không bao giờ
chống mui lên lại, nếu không có đồ phụ tùng và Anders giúp sức. Khi cô
vào xe, Stig đưa điện thoại cho cô xem. Anh đã nhập Berlin vào trong GPS.

“Bố cô nói đúng,” anh nói. “Từ Berlin nhỏ đến Berlin lớn là 1.030 km.
Thời gian chạy xe dự kiến là mười hai giờ mười lăm phút.”

Cô lái. Cô chạy xe nhanh như thể họ có gì cấp bách phải làm. Hay đang cố
chạy trốn. Cô nhìn trong gương. Những đám mây trắng cao ngất trên vịnh
làm cô mường tượng ra một cô dâu. Một cô dâu bước quả quyết và không
dừng được về phía họ, với tấm khăn voan mưa tha thướt đằng sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.