NGƯỜI CON TRAI - Trang 257

“Lúc nào chả cần,” ông cười.

Kari buột miệng kêu lên khẽ khàng khi nghe thấy một tiếng rầm nhỏ và
thấy mấy sợi dây dày, dính dầu mỡ bắt đầu di chuyển. Nhưng Simon đã lẹ
làng đứng lên, ghì lòng bàn tay lên sàn tầng hầm và đu người vào hành
lang. “Đi,” ông nói.

Cô gần như chạy theo ông lên cầu thang, qua cửa thoát hiểm và băng qua
khu vực rải sỏi.

“Chờ đã!” cô nói trước khi ông vào xe họ, lúc này đang đậu giữa hai chiếc
xe tải vô chủ. Simon dừng lại nhìn cô qua nóc xe.

“Tôi biết,” ông nói.

“Ông biết gì?”

“Là thật bực khi cộng sự của ta làm một mình mà không cho ta biết đang có
chuyện gì.”

“Chính xác! Vậy khi nào thì ông.. ”

“Nhưng tôi không phải cộng sự của cô, Kari Adel,” Simon nói. “Tôi là sếp
và người dìu dắt cô. Khi nào nó tới thì tới. Cô hiểu không?”

Cô nhìn ông. Thấy làn gió thổi phất phơ mái tóc lưa thưa buồn cười trên da
đầu bóng láng. Thấy tia rắn lạnh trong cái nhìn của ông. Lúc khác nó luôn
thân thiện.

“Hiểu,” cô nói.

“Cầm lấy cái này.” Ông xòe một tay ra ném mấy cái gì đó qua nóc xe. Cô
khum bàn tay chụp được cả hai. Cô nhìn. Một là viên bi vàng. Cái kia là
một vỏ đạn rỗng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.