NGƯỜI CON TRAI - Trang 255

Simon ngồi xổm xuống, thấm ướt mấy đầu ngón tay rồi quẹt lên khoảng
sàn bên dưới lỗ đạn. Ông giơ mấy ngón tay lên cho Kari xem. Cô thấy mấy
hạt thạch cao li ti dính trên da ông.

“Cảm ơn đã cho dùng đèn pin,” Simon nói và Nils nhìn lên, khẽ gật và cầm
lấy đèn pin.

“Làm vậy là sao?” Kari hỏi khi cửa thang máy đã khép lại trước mặt họ.

“Tôi cần một phút suy nghĩ rồi tôi sẽ cho cô biết,” Simon nói.

Kari bực tức. Không phải vì cô nghi sếp mình kín miệng, mà bởi cô không
theo kịp ông. Không đủ sức theo kịp không phải là chuyện cô quen. Cửa
mở và cô bước ra. Cô quay lại nhìn Simon dò hỏi, ông vẫn còn đứng trong
thang máy.

“Cô làm ơn cho tôi mượn viên bi được không?” ông hỏi.

Cô thở dài thò tay vào túi. Simon đặt viên bi nhỏ màu vàng ngay giữa sàn
thang máy. Mới đầu nó lăn chậm, rồi càng lúc càng nhanh về phía trước
thang máy và mất hút dưới khe hở giữa cửa trong và cửa ngoài.

“Ối,” Simon nói. “Ta xuống tầng hầm tìm đi.”

“Nó đâu phải chỉ có một,” Kari nói. “Tôi vẫn còn ở nhà.”

“Tôi đâu có nói về viên bi.”

Kari lại hấp tấp đi theo, vẫn sau ông hai bước. Ít ra là vậy. Cô chợt có một ý
nghĩ. Ý nghĩ về một việc làm khác cô đã có thể chọn và ngay lúc này có thể
đang làm. Lương cao hơn, độc lập hơn. Không có những ông sếp gàn dở và
những xác chết bốc mùi hôi thối. Nhưng rồi sẽ đến lúc đó thôi; giờ thì vấn
đề là trang bị cho mình lòng kiên nhẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.