NGƯỜI CON TRAI - Trang 274

24

Văn phòng lờ mờ. Ai đó đã tắt hết đèn khi ra về, có lẽ tưởng mình là người
sau cùng, và Simon vẫn để vậy, chiều hè vẫn còn đủ sáng. Vả chăng ông đã
có bàn phím dạ quang mới, nên ông còn chẳng cần bật đèn đọc. Riêng cái
tầng được dùng làm văn phòng của họ cũng đã tiêu thụ hết 250.000 kwh
mỗi năm.

Nếu giảm xuống còn 200.000, rõ ràng họ sẽ tiết kiệm đủ tiền để cho chạy
thêm hai xe cảnh sát.

Ông loay hoay tìm hiểu trang web Bệnh viện Howell. Hình ảnh của bệnh
viện mắt này không giống với hầu hết các bệnh viện tư của Mỹ, vốn giống
khách sạn năm sao có bệnh nhân tươi cười, mấy bản chứng nhận mê tơi còn
bác sĩ phẫu thuật thì trông như ngôi sao điện ảnh và phi công. Bệnh viện
này chỉ trình bày dăm ba bức ảnh và thông tin chừng mực về khả năng
chuyên môn của dàn nhân viên, kết quả, mấy bài báo đăng trong các tạp chí
danh giá và các đề cử giải Nobel. Và quan trọng hơn cả: số phần trăm ca
phẫu thuật thành công của cái phác đồ điều trị Else cần. Con số là trên năm
mươi - nhưng không cao như ông mong đợi. Mặt khác, nó thấp đủ để ông
tin. Trên trang web không liệt kê giá. Nhưng ông chưa quên nó là thế nào.
Nó đủ cao để ông tin tưởng.

Ông cảm thấy có thoáng động đậy trong bóng tối. Đó là Kari.

“Tôi đã thử gọi cho ông ở nhà. Vợ ông nói ông đang ở đây.”

“Phải.”

“Sao ông làm việc muộn vậy?”

Simon nhún vai. “Khi ta không thể về nhà cùng tin vui, đôi khi ta nấn ná
hết mức có thể.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.