NGƯỜI CON TRAI - Trang 339

“Mày hứa không bắn tao nếu tao cho mày biết chứ?” Hắn hỏi, dù hắn nhận
ra rằng một tiếng “ừ” sẽ có độ tin cậy như con dấu của Đức làm năm 1923.

“Ừ,” gã nói.

Vậy sao Nestor vẫn tin gã? Sao hắn tin vào lời hứa sẽ không bắn từ miệng
một gã chỉ toàn dối từ lúc xuất hiện ở Vermont? Hẳn là đầu óc điên rồ của
hắn bám lấy cọng rơm cuối cùng này. Vì chẳng còn gì khác, chẳng có gì
ngoài niềm hy vọng ngu ngốc trong một trại chó giữa rừng ban đêm: rằng
gã bắt cóc hắn đang nói thật.

“96 Enerhauggata.”

“Cảm ơn nhiều lắm,” gã nói rồi nhét súng lục vào lưng quần.

Cảm ơn nhiều lắm?

Gã lấy điện thoại nhập thông tin nào đó từ mẩu giấy nhớ vàng, có lẽ là số
điện thoại. Màn hình soi mặt gã và Nestor chợt nghĩ có lẽ rốt cuộc thì gã là
tu sĩ.

Một tu sĩ không nói dối. Một sự mâu thuẫn về từ ngữ, hiển nhiên rồi, nhưng
hắn tin chắc rằng những tu sĩ như vậy tồn tại, những kẻ không biết mình
đang nói dối. Gã tiếp tục bấm phím. Một tin nhắn. Gã bấm phím gửi đi. Rồi
gã đút điện thoại vào túi và nhìn Nestor.

“Mày vừa làm được một việc tốt, Nestor, rất có thể là giờ họ sẽ được giải
cứu,” gã nói. “Tao nghĩ mày muốn biết điều đó trước khi mày.. ”

Trước khi tao gì? Nestor nuốt ực. Gã hứa không giết hắn rồi mà! Phải rồi. .

Khoan đã. Gã đã hứa không bắn hắn. Ánh đèn pin giờ chỉ thẳng vào ổ khóa
nơi chuồng. Gã tra chìa vào ổ. Giờ thì Nestor nghe thấy tiếng chó. Không
phải tiếng sủa, mà là những tiếng vừa đủ nghe thấy, tiếng trầm hòa âm. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.