NGƯỜI CON TRAI - Trang 420

người như thể choáng ngập vì dịp này và hôn phớt lên môi cô. Cả bàn ồ
lên. Anh nâng ly.

“Chúc sức khỏe chúng ta!”

Rồi anh ngồi xuống. Anh bắt gặp ánh mắt cô và nhoẻn cười với cô một nụ
cười riêng tư. Nụ cười cho mười hai khách ăn tối biết rằng anh và Martha
có chung điều gì đó đặc biệt, cái gì đó chỉ thuộc về họ. Nhưng chỉ vì
Anders đang chiều theo thị hiếu tầm thường của công chúng không có
nghĩa điều đó không đúng. Đúng là họ đã có gì đó chỉ thuộc về họ. Cái gì
đó tốt đẹp. Họ đã là một đôi lâu đến mức có thể dễ quên mất bao ngày tươi
đẹp và những điều thú vị họ làm bên nhau. Họ cũng đã trải qua những thời
khắc khó khăn và nhờ đó mà mạnh mẽ hơn. Cô có quan tâm đến Anders,
thật sự là vậy. Tất nhiên là cô quan tâm, nếu không sao cô lại bằng lòng
cưới anh?

“Nụ cười của anh hơi gượng đi. Nó cho cô biết rằng cô cũng nên cố tỏ ra
nồng nhiệt hơn chút, hợp sức với anh bởi giờ họ đã tập hợp hai gia đình lại
thông báo kế hoạch đám cưới. Mẹ chồng tương lai đã yêu cầu có lời thông
báo và Martha không còn hơi sức đâu mà phản đối. Nên giờ cô đứng lên vỗ
vào ly.

Như thể có người bấm cái công tắc ghi hai chữ im lặng”. Không chỉ vì
khách khứa háo hức chờ cái cô sắp nói mà còn bởi không ai muốn bị cái
nhìn ủ ê của mẹ chú rể xiên qua người.

“Chúng tôi cũng rất xúc động vì Martha đã quyết định lễ cưới sẽ diễn ra tại
nhà thờ thánh Paul.”

Martha cố lắm mới không bị sặc. Cô quyết định ư?

“Như mọi người cũng biết, chúng tôi là gia đình Thiên Chúa giáo. Và mặc
dù ở nhiều nước khác trình độ giáo dục và mức thu nhập bình quân giữa
dân Tin Lành cao hơn Thiên Chúa giáo, ở Na Uy lại không như vậy. Ở Na

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.