NGƯỜI CỦA GIANG HỒ - Trang 107

5

Thời hai tay ba đao

T

hời gian gần đây, báo chí đã không ít lần cảnh báo về cơn sốt tệ nạn vũ

trường, ma túy, đặc biệt là thuốc lắc… Tự gắn cho mình cái “mác” “dân
chơi sành điệu”, một bộ phận thanh thiếu niên đang hằng đêm ngụp lặn
trong những cơn say bất tận của rượu, gái và ma túy, hoàn toàn không đếm
xỉa đến một nguy cơ, rằng họ đang bước những bước đầu tiên trên con
đường dẫn đến tội lỗi và sự tự hủy hoại bản thân. Trước sự lo lắng của dư
luận, công luận và toàn xã hội, nhiều con “thiêu thân” đã nhún vai bất cần:

– Dân chơi mà! Đã bước chân vào giang hồ là chấp nhận hết, ngày mai

ra sao rồi hẵng hay!

Đáng thương cho những cái đầu sa đọa, con đường của các “dân chơi”

làm gì còn dài đến “ngày mai”, cũng làm gì có cái được gọi một cách mỹ
miều là “giới giang hồ”. Khi ma túy tràn lan và luật pháp tỏ ra bất lực thì
quyền lực chỉ đồng nghĩa với bạo lực và tội ác. Thực chất bức tranh “dân
chơi” ngày nay chỉ là phiên bản của bức tranh Sài Gòn giai đoạn 1968-
1975, giai đoạn lắm “dân chơi”, nhiều “giang hồ” nhất, ma túy dễ mua và
tội ác dễ gặp nhất. Có khác chăng thì đó chỉ là một sự thay đổi nhỏ trong
âm nhạc. Ngày nay, dưới ánh đèn màu của các bar rượu, sàn nhảy - đã trở
nên loạn sắc và chói gắt hơn - điệu Pasodobles cuồng nhiệt đã được thay
thế bằng những Hard Rock, Metal Rock chói lỏi, giậm giật hoặc những Rap
điên khùng, rất nghèo chất nhạc nhưng kích động hơn bội phần.

Không tham vọng trình bày hết, bài viết này chỉ dừng lại ở một vài

khuôn mặt “cộm cán” nhất trong làng “dân chơi” thời kỳ đó. Không nhằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.