NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 203

nghĩ được gì, không thể ý thức đuợc những gì mọi người nói và nghĩ về bản
thân mình. Đám đông đã cuốn gói rời khỏi cô, cô đã được miễn tội, cô rơi
vào khoảng trống mơ hồ, xa lạ, thoát khỏi vỏ bọc của cuộc sống vật chất
hữu hình, hệt như một trái chín thơm mọng rơi từ thế giới quen thuộc, thoát
ra khỏi vỏ bọc rơi vào thế giới xa lạ có thực.

Khi bà chủ nhà trọ dẫn cô vào, Birkin đang đứng giữa phòng. Trông anh

không giống như mọi ngày, run rẩy và kích động, cơ thể mỏng manh, dễ vỡ
đứng bất động, nguồn sức mạnh vô hình dường như đang toát ra từ người
anh, đập trở lại cơ thể mỏng manh ấy, run rẩy và choáng váng, khiến anh
rơi vào trạng thái bất tỉnh.

“Em đến một mình?” Anh hỏi.
“Vâng, Gudrun không đi được.”
Lập tức anh tự hỏi tại sao.
Cả hai ngồi trong im lặng, trong trạng thái căng thẳng đến kinh hoàng

đang tràn ngập trong phòng. Cô nhận thấy căn phòng khá đẹp, tràn ngập
ánh sáng và rất yên tĩnh, cô còn nhìn thấy một cây vân anh với những đóa
hoa đỏ tươi đang rung rinh trong một góc phòng.

“Những bông hoa vân anh đẹp quá!” Cô thốt lên, phá tan bầu không khí

yên lặng.

“Thật sao! Em nghĩ anh đã quên những gì mình nói sao?”
Cơn xúc động trào lên trong Ursula.
“Em không muốn anh nhớ, nếu anh thực sự không muốn nhớ đến.” Cô

đấu tranh với chính mình để thốt lên mấy lời ấy, một màn sương mù tối
sầm bất chợt ùa về giăng kín tâm trí cô.

Im lặng.
“Không,” Anh phủ nhận. “Không phải thế. Chỉ là... Nếu thực sự muốn

thấu hiểu lẫn nhau, chúng ta phải hứa hẹn, phải thề nguyền bản thân mình,
mãi mãi. Nếu chúng ta định tiến tới một mối quan hệ, dẫu chỉ là quan hệ
bạn bè bằng hữu, hẳn sẽ phải có điều gì đấy cuối cùng và không thể sai lầm
được về nó.”

Giọng anh rền rĩ, đầy hoài nghi, gần như giận dữ. Cô không trả lời anh.

Tim cô nghẹn lại. Cô không thể thốt nổi thành lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.