NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 480

sự quyến rũ trước vẻ đẹp thuần túy, đầy mê hoặc tác động lên cô, hệt như
nỗi luyến tiếc hoài niệm xưa cũ, như cơn nhức nhối trong lòng.

“Anh muốn gì ở em?” Cô nhắc lại, xa lạ và ghẻ lạnh.
Anh chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, bước đi như trong cơn mộng mị, đến

bên cô. Nhưng anh không thể chạm vào cô, bởi cô đang đứng đấy, chân
trần trong chiếc váy ngủ trắng tinh khôi, còn anh thì bám đầy bùn đất, ẩm
ướt. Đôi mắt cô mở to, kinh ngạc nhìn anh, như muốn hỏi anh câu hỏi cuối
cùng.

“Anh đến đây... chỉ vì anh phải đến,” anh trả lời. “Nhưng sao em lại hỏi

thế?”

Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc.
“Em phải hỏi.” Cô đáp.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không có câu trả lời.” Anh nói, lơ đãng và trống rỗng đến xa lạ.
Có điều gí như xoàng xĩnh, như thẳng thắn đến quê mùa toát ra từ anh,

nó khiến cô tò mò, hệt như cảm giác linh thiêng thần thánh. Anh gợi lên
trong cô những hình ảnh về loài ma quỷ, về vị thần Hermes trẻ tuổi.

“Nhưng tại sao anh lại đến đây với em?” Cô vẫn khăng khăng.
“Bởi vì... điều ấy phải thế. Nếu không có em trên thế gian này, thì anh

chẳng ở lại đây làm gì.”

Cô đứng lặng nhìn anh, đôi mắt cô mở to, kinh ngạc. Đôi mắt anh dán

chặt vào cô, không rời và anh gần như bất động trong vẻ kiên định siêu
phàm ấy của mình. Cô thở dài. Giờ thì cô đã thất bại. Cô không còn lựa
chọn nào khác.

“Sao anh không cởi ủng đi,” cô nói. “Chúng ướt sũng cả rồi.”
Anh để mũ lên ghế, mở khuy áo khoác, hếch cằm ngửa cổ lên cao để mở

vạt cúc áo phía dưới cổ. Mái tóc ngắn và sáng của anh rối bù. Anh có một
mái tóc vàng tuyệt đẹp, màu lúa mì chín. Anh cởi áo khoác ngoài.

Anh nhanh nhẹn cởi áo vét, nới lỏng nút thắt chiếc cà vạt màu đen trên

cổ, gỡ núm tròn nhỏ được cẩn ngọc trai ở đầu gắn dưới đế ủng nhằm giúp
đi lại dễ dàng hơn. Cô lắng nghe, quan sát, hy vọng không có ai nghe thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.