NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÍ ẨN - Trang 102

cắp tiền của quý ông cho cô ta. "Là của bà", tôi nói rồi chuyển tiền cho cô
ta.
- A!
Bà bá tước bật đứng dậy và cúi người qua chiếc bàn, dốc ngược chiếc cốc
ném xuống đất đánh xoảng.
- Tại sao? - Bà ta kêu lên - Đó chính là điều tôi muốn biết: tại sao anh lại
làm điều đó.
Im lặng kéo dài, tưởng chừng không dứt. Mặt đối mặt, bà bá tước và người
hồ lỳ nhìn nhau chằm chằm, như đang đấu tay đôi.
Pierre Vaucher nở nụ cười độc ác. Anh ta đưa tay lên và nói:
- Vì lòng trắc ẩn, thưa bà, cuộc đời vẫn còn những điều tương tự.
- A! - Bà bá tước thở dài, rơi phịch xuống ghế - Tôi biết mà.
Điềm đạm, tươi cười, bà ta nói thêm.
- Đó là một câu chuyện thú vị, thưa ông Vaucher. Cho phép tôi châm lửa
cho ông.
Bà ta cuốn nhanh một mẩu giấy rồi châm vào ngọn nế. Pierre cúi về phía bà
ta châm thuốc.
Rồi bà ta đứng dậy luôn.
- Bây giờ tôi phải đi đây. Không, tôi mong mọi người... Không cần phải đi
kèm tôi đâu.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, bà ta đã đi khỏi. Ông Satterthwaite định
đi theo nhưng một tiếng chửi thề bằng tiếng Pháp kéo ông lại:
- Chết tiệt...
Pierre Vaucher cầm tờ giấy đã bị cháy mất một phần mà bà bá tước để lại
trên bàn rồi giở nó ra.
- Chúa ơi! - anh ta thì thầm - Tờ năm mươi nghìn frăng. Các ông có hiểu
không? Đó là chỗ tiền cô ấy thắng bạc tối nay... Tất cả của cái mà cô ấy có
trên đời. Cô ấy lấy nó để châm thuốc cho tôi. Vò cô ấy quá tự trọng trước
lòng thương hại. A, cô ấy vẫn luôn luôn tự trọng như một con công. Chỉ có
cô ấy...mới tuyệt vời đến thế.
Pierre đứng bật dậy như tên bắn.Satterthwaite và Quinn cũng đứng lên.
Người phục vụ đứng như trời trồng cạnh Franklin Rudge.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.