NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÍ ẨN - Trang 85

cùng mình nhưng giả điếc trước mọi lời lẽ của ông. Vào trong thành phố,
cô để ông đợi trong xe còn mình vào văn phòng ông George.
Nửa giờ sau cô trở ra, mệt mỏi. Vẻ sáng rỡ biến mất thay vào đó là nét xanh
xao nhu bông hoa không cắm nước. Ông Satterthwaite ân cần đón cô.
- Cháu đã làm đúng- Vừa ngả người ra ghế cô vừa thì thầm, mắt khép
nhẹ.
- Cháu bảo sao cơ?- Ông kêu lên ngạc nhiên- Cháu đã làm gì, nói gì
thế?
Cô gái hơi nhổm dậy.
- Cháu bảo là Louisa Bullard đã tới đồn cảnh sát khai báo rồi, cảnh sát
đã tìm được những nhân chứng nhìn thấy ông ấy vào nhà sau mười tám giờ
ba mươi phút và trở ra sau đó một lát; là mọi chuyện hỏng rồi. Tới lúc đó,
ông ta suy sụp. Cháu bảo vẫn còn thời gian để trốn, rằng cảnh sát sẽ không
tới đây trước một giờ. Và nếu ông ta viết bản tự thú tội giết chết Vivien,
cháu sẽ không làm gì. ngược lại nếu ông ta từ chối, chúa sẽ loan báo sự thật
cho tất cả mọi người trong toà nhà này biết. Ông ta hoảng loạn đến mức
không còn biết phải làm gì nữa, ký vào bản nhận tội mà không buồn xem
lại.
Cô đưa cho ông tờ giấy.
- Bác cầm lấy đi. Bác biết phải làm sao để trả tự do cho Martin mà.
- Đây đúng là chữ ký của ông ta- Ông Satterthwaite kêu lên sửng sốt.
- Bác vẫn biết ông ta là người hơi đần mà- Thoáng chút suy nghĩ cô
nói thêm- mà cháu cũng thế. Nhờ vậy mà cháu hiểu được phản ứng của
những kẻ ngu ngốc. Con người là vậy, khi hoảng hốt thì làm những điều
không được phép để rồi sau đó ăn năn.
Cô rùng mình. Ông Satterthwaite nắm lấy tay cô.
- Cháu phải lấy lại sức đã. Vừa may đã đến L’Arlecchino, đây là một
quán ăn ưa thích của bác, cháu đã bao giờ đến nơi này chưa?
Cô gái lắc đầu.
Ông Satterthwaite ra đáu bảo lái xe đỗ lại. Họ bước vào quán. Lòng chứa
chan hi vọng. ông đưa cô tới chiếc bàn nơi cuối phòng nhưng không có ai
ngồi đó cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.